Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang,Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2020] Năm 2015, trạng thái tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi xuất hiện vấn đề. Một trong các đồng nghiệp của tôi đã nhập viện vì bệnh lao. Tôi xuất hiện ho khan nhưng không chú ý nhiều đến nó. Tôi đã vượt qua các khổ nạn trong tu luyện trước đây và tôi cho rằng nó chỉ là quá trình tiêu nghiệp.

Thông thường, quá trình sẽ kết thúc sau một khoảng thời gian nhất định. Sau đó, tôi đã nộp đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi bị giam giữ trong 10 ngày vì việc này. Sau khi được thả, tôi được chuyển sang một vị trí công việc mà tôi không quá bận rộn. Dần dần tôi buông lơi trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình. Tôi không học Pháp và luyện công hằng ngày. Tôi không tinh tấn trong việc giảng chân tướng cho mọi người hay phát chính niệm. Tôi ở trong trạng thái này trong một thời gian dài. Cơn ho của tôi đã trở nên tồi tệ hơn.

Tôi đã mua một căn hộ mới. Để bớt trả thuế, tôi đã khai rằng đây là căn hộ duy nhất mà tôi có, mặc dù tôi có một căn hộ khác. Ngay khi tôi ký hợp đồng, tôi đột nhiên cảm thấy yếu ớt. Tôi nhận ra rằng tôi đã không trung thực và không chiểu theo Pháp lý. Tâm tính của tôi đã rớt xuống. Tôi đã rất hối hận về điều này. Tôi đã thỏa hiệp các nguyên tắc của mình chỉ vì một chút lợi ích cá nhân. Tôi chia sẻ thể ngộ của mình với các học viên khác và họ cũng đã chỉ ra việc truy cầu lợi ích cá nhân của tôi.

Tôi bắt đầu đi lại khó khăn. Dường như sức khỏe của tôi có vấn đề. Vì có tâm hiển thị và tự mãn, tôi đã tham gia đội bóng đá ở nơi làm việc. Tôi gặp khó khăn khi chạy quanh. Tôi đổ mồ hôi vào ban đêm. Tuy nhiên, tôi không quan tâm đến nó và làm những việc tôi cần làm.

Các học viên khác trong nhóm học Pháp của tôi nói rằng tôi có vẻ tiều tụy. Sau khi tôi chia sẻ với họ, tôi nhớ rằng các học viên không có bệnh và trạng thái sức khỏe của tôi là một quá trình thanh lọc. Họ bảo tôi hãy hướng nội và đề cao tâm tính của mình để có thể phục hồi nhanh chóng.

Tôi đã học ba bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Một số Pháp lý đã triển hiện cho tôi. Tôi nhận ra rằng chỉ có Sư phụ muốn chúng ta hoàn thành việc tu luyện của mình và chỉ có Sư phụ là thực sự tốt với chúng ta. Sư phụ đã giảng Pháp cho chúng ta và khiến chúng ta có thể có được cuộc sống vĩnh hằng và vinh quang chưa từng có. Sư phụ bảo vệ chúng ta trên con đường tu luyện của mình và quay trở về với chân ngã của chúng ta trong thời kỳ Chính Pháp.

Các học viên tinh tấn rất bận rộn nhưng tôi lại buông lơi. Tôi không muốn ở lại thế giới này và trở nên thờ ơ với bất cứ thứ gì của thế gian. Tôi trở nên chấp trước vào thời gian viên mãn. Tôi nảy sinh ý nghĩ về việc rời khỏi thế giới này sớm hơn. Cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi và bức hại tôi hơn nữa.

Tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho các bạn học cũ khi chúng tôi gặp nhau. Bởi vì tôi không tu luyện tốt bản thân, sự việc không diễn ra tốt đẹp. Tâm ích kỷ của tôi trong việc chứng thực bản thân chứ không chứng thực Pháp đã ngăn họ được cứu. Tuy nhiên vào lúc ấy tôi đã không nhận ra điều đó.

Trông tôi xanh xao. Người giám sát của tôi gọi cho vợ tôi và bảo cô ấy đến đón tôi về nhà. Tôi được yêu cầu hãy nghỉ ngơi một thời gian. Nhiều học viên đã đến gặp tôi và giúp tôi từ quan điểm của Pháp. Tôi đã được khích lệ rất nhiều. Họ hy vọng rằng tôi sẽ vượt qua khổ nạn này sớm nhất có thể để tôi có thể ra ngoài và chứng thực Pháp.

Tuy nhiên tôi đã không thể vượt qua được khổ nạn trong một thời gian khá ngắn. Các học viên lo ngại rằng tôi sẽ không thể cải thiện sức khỏe và động viên tôi đến bệnh viện. Tôi không đi bệnh viện bởi vì một học viên khác đã chết trong bệnh viện trước đó không lâu.

Tôi ở nhà học Pháp và luyện công, hy vọng khảo nghiệm này sẽ nhanh qua. Tôi đã không làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm. Điều này không đúng. Tôi đã chú ý nhiều vào “giả tướng” về sức khỏe của mình. Các học viên khác cũng rơi vào cái bẫy tương tự. Nếu các học viên khác ở lại cùng tôi làm ba việc thay vì để tôi ở nhà một mình, mọi việc có lẽ đã được cải thiện. Nhiều học viên lo lắng tôi sẽ làm ảnh hưởng đến Đại Pháp và thuyết phục tôi đi khám bác sỹ.

Tôi đến bệnh viện và họ phát hiện một bên phổi của tôi có vấn đề. Mọi việc trở nên tồi tệ hơn sau khi tôi về nhà. Thực sự thì tôi không nên đến bệnh viên trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tại sao lại tới bệnh viện? Sư phụ đã giảng cho chúng ta rằng

“Người chân tu là không có bệnh” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trường Xuân – Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải)

Chúng ta có thực sự tín Sư không? Các học viên khác đã mất niềm tin vào tôi. Và trong thâm tâm, tôi cũng mất tự tin ở bản thân. Tôi không thể tập trung khi học Pháp và không sẵn sàng luyện công. Một học viên đã thất vọng về tôi và để tôi lại một mình. Tôi biết rằng những người khác hy vọng rằng tôi có thể vượt qua khảo nghiệm này và chứng thực Pháp. Tôi cũng hy vọng như thế. Tuy nhiên chủ ý thức của tôi bắt đầu yếu đi.

Tôi đã chia sẻ với các học viên khác và tìm thấy nhiều chấp trước. Tôi không biết bắt đầu tu luyện từ đâu. Tôi trở nên đối kháng với các đề nghị và ý kiến của các học viên khác và không chấp nhận thể ngộ của họ. Tôi không muốn làm bất cứ việc gì. Tôi không ước thúc bản thân nữa. Tôi sử dụng một máy thở ô xy. Tôi không thể ngủ ngon và cảm thấy rất áp lực. Tôi nghĩ đến việc thoát ra khỏi rắc rối này sớm nhất có thể để không làm tổn hại Đại Pháp. Tuy nhiên, mọi thứ đi ngược lại với mong muốn của tôi. Tôi thậm chí còn bị mất giọng. Tôi cảm thấy rất áp lực trước các học viên khác. Mỗi học viên đều có thể ngộ của mình và mỗi người một khác. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu để cải thiện bản thân và phải làm gì trước.

Tôi bị dày vò cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi cảm thấy bất cứ điều gì tôi làm đều sai. Tôi thậm chí không biết cách phát chính niệm. Khi tôi đang học Pháp cùng các học viên khác, tôi nghĩ đến việc kết thúc học Pháp nhanh nhất có thể để tôi có thể nằm xuống. Tôi không thể ngủ vào ban đêm. Tôi đã gầy rộc đi và không ăn gì. Người thân trong gia đình trở nên sợ hãi và đưa tôi tới bệnh viện. Tôi cảm thấy suy sụp khi tới đó. Tuy nhiên, không hiểu sao tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Gia đình tôi nghĩ rằng bác sỹ có thể giúp tôi vượt qua khổ nạn này. Tôi đã đồng ý đi khám xem họ có thể giúp tôi không.

Tôi đã không thể ngủ hầu hết các đêm trong bệnh viện. Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi. Tôi nghe Pháp. Khi tôi ngủ, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải chạy qua đầu tôi và tôi hét lên xin Sư phụ giúp mình trong giấc mơ. Tôi vẫn có thể cảm thấy đầu mình rung lên sau khi tôi tỉnh dậy. Các đồng tu đến thăm tôi, khích lệ tôi, và phát chính niệm cho tôi. Tôi có thể cảm thấy năng lượng của họ rơi xuống tôi như hoa tuyết. Phim chụp phổi của tôi sau đó cho thấy có một lỗ ở trong phổi đã biến mất! Tuy nhiên, các bác sỹ quyết định cần điều trị tích cực hơn. Họ đưa một ống vào trong lồng ngực tôi và làm những việc khác. Cuối cùng, họ nói rằng tình trạng của tôi không thể cứu chữa và cái ống trong ngực tôi sẽ phải giữ nguyên ở đó.

Những thứ thuốc tôi uống đã làm yếu xương của tôi và tôi bị đau tất cả các khớp. Tôi thậm chí không nâng nổi tay mình. Trí nhớ của tôi giảm sút. Đôi khi tôi bị bất tỉnh.

Sau đó tôi quyết định dừng mọi loại thuốc mà học Pháp và luyện công. Các chức năng cơ thể của tôi đã phục hồi nhanh chóng. Tôi phát chính niệm cùng các đồng tu. Họ chia sẻ với tôi và khích lệ tôi học Pháp nhiều hơn, hy vọng rằng tôi có thể vượt qua khó nạn này sớm nhất có thể.

Một ngày nọ khi tôi luyện công, cái ống trong ngực tôi rơi ra và cái lỗ đã tự liền lại. Thịt đầy trở lại chỗ hở trong vài ngày.

Sau khi trải qua khổ nạn này, tôi đã có những thể ngộ sau:

1. Tôi đã không làm tốt ở phương diện kính Sư kính Pháp. Tôi nhận ra rằng nếu tâm trí tôi lơ đãng và tôi không tập trung khi đang học Pháp, đó là bất kính với Sư phụ và Pháp. Kính Sư kính Pháp không chỉ là hình thức. Các học viên phải thể hiện sự tôn kính của mình với Đại Pháp cả bề ngoài và trong tâm.

2. Là học viên Đại Pháp, chúng ta có hoàn toàn tín Sư tín Pháp không? Các học viên đang trong khổ nạn được Sư phụ chăm nom miễn là họ không từ bỏ tu luyện dù trạng thái tu luyện của họ ra sao. Bằng mọi giá các đồng tu không nên phán xét người khác. Sẽ không đúng nếu như khích lệ một học viên đang trong khổ nạn hãy đến bệnh viện khi người đó có vẻ như không có tiến triển gì. Điều đó có giúp ích không? Nếu các học viên lo ngại rằng học viên đang trong khổ nạn có thể làm tổn hại Đại Pháp, thì chẳng phải đang đóng vai trò của ma hay sao?

Học viên đang trong khổ nạn cần sự giúp đỡ nào? Họ cần giúp để củng cố tín tâm vào Sư phụ và Pháp. Khi các học viên đề cao tâm tính, cơ thể họ chắc chắn sẽ trải qua những biến đổi. Khi chúng ta không thể tìm thấy những chấp trước căn bản của mình khi đang trong khổ nạn, chúng ta nên học Pháp dụng tâm, luyện công và đề cao tâm tính của chúng ta. Những gì tốt nhất mà các học viên khác có thể làm để giúp học viên đang trong khổ nạn là phải tăng cường tín tâm của họ vào Sư phụ và Pháp, và học Pháp, luyện công cùng nhau. Học Pháp và luyện công giúp loại bỏ nghiệp lực và giúp chúng ta đề cao bản thân. Chúng ta phải có niệm kiên định như Sư phụ đã giảng:

“Người chân tu là không có bệnh” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trường Xuân – Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải)

Bất cứ điều gì chúng ta gặp phải đều là việc tốt và là cơ hội cho chúng ta đề cao.

Có thể tiêu nghiệp thông qua khổ nạn. Tuy nhiên chúng ta phải thay đổi quan niệm của mình. Con người truy cầu sự thoải mái và không có rắc rối. Sư phụ dạy chúng ta:

“Lấy chịu khổ làm vui” (Khổ kỳ tâm chí- Hồng Ngâm).

Chúng ta đã đạt được trạng thái đó chưa? Khi chúng ta mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta sẽ lo ngại nếu chúng ta không gặp bất kỳ khổ nạn nào trong một khoảng thời gian bởi vì chúng ta sẽ băn khoăn liệu Sư phụ có đang chăm sóc cho chúng ta hay không. Sư phụ yêu cầu chúng ta tu luyện như thuở ban đầu. Có phải chúng ta đã trở nên giải đãi trong tu luyện và quên mất lý do ban đầu chúng ta đến thế giới này hay không?

3. Chúng ta nên truy cập trang web Minh Huệ bất cứ khi nào có thể. Khi chúng ta đọc các bài viết trên trang web này, nó giống như chúng ta đang tham dự một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm. Chúng ta có thể đối chiếu bản thân và tìm ra phương diện chúng ta đã tụt lại. Chúng ta có thể có được những nhận thức sâu sắc từ các bài chia sẻ. Khi chúng ta lạc lối trong những chấp trước của bản thân, các bài chia sẻ kinh nghiệm có thể khiến chúng ta quyết tâm hơn trong tu luyện và đề cao thể ngộ của chúng ta. Chúng ta có thể học được các bài học từ những sai lầm của người khác và bước đi cho chính con đường của mình.

4. Làm cách nào chúng ta giúp đỡ các học viên trong khổ nạn? Ý kiến của tôi là chỉ cần một hoặc hai học viên hỗ trợ cho học viên đang trong khổ nạn. Học Pháp và luyện công cùng nhau là quan trọng nhất. Sư phụ chăm sóc cho học viên này và rồi sẽ ổn. Học Pháp cùng nhau sẽ giúp gia cường chính niệm của học viên trong khổ nạn. Luyện công đều đặn sẽ giúp cơ thể trong tất cả các không gian.

[Ghi chú của Ban biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả và tác giả phải chịu trách nhiệm cá nhân về tính đúng sai. Mong độc giả tự mình cân nhắc.]

(Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/29/413564.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/4/191229.html

Đăng ngày 24-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share