[MINH HUỆ 13-12-2020] Mấy ngày trước, tôi đã bị ngã và bị thương nghiêm trọng ở chỗ lưng dưới. Với sự bảo hộ và dẫn dắt của Sư phụ Lý, tôi đã phục hồi chỉ sau vài tiếng đồng hồ – và quá trình này đã đề cao tâm tính của tôi.

Tăng cường chính niệm

Trời rất lạnh vào tháng 11, và các con phố đều bị phủ băng. Tôi lên một chiếc xe buýt để giảng chân tướng. Khi xuống xe, tôi bị trượt chân và ngã vào thanh chắn của xe buýt, phần lưng dưới của tôi va vào cái gờ thép. Cơn đau nổi lên tức thì và dữ dội, khiến tôi choáng váng. Tôi không thể đứng lên được và không biết phải làm sao.

“Sẽ ổn thôi,” một nam thanh niên ở bến xe kêu lên, và một người phụ nữ phụ họa theo: “Nếu chị không coi nó là vấn đề, thì sẽ không sao cả.” Hai hành khách đã giúp tôi đứng dậy và hỏi tôi cảm thấy thế nào. Cậu thanh niên vẫn nói: “Không sao đâu.”

Tôi nhận ra rằng chính là Sư phụ đã dùng cậu thanh niên và người phụ nữ đó để tăng cường chính niệm của tôi. Tôi cũng ngộ ra rằng khổ nạn bất ngờ này là do cựu thế lực an bài. Sư phụ không thừa nhận cựu thế lực, nên tôi cũng vậy. Đây là một khảo nghiệm.

Tôi đi tiếp đến bến của mình. Hai người phụ nữ đã vừa quan sát tôi, đã đi theo tôi. “Đó là cú ngã đau đấy. Chị có chắc là mình ổn không?” họ hỏi. Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của tôi bảo hộ cho tôi, nên sẽ không có vấn đề gì đâu. Nếu tôi không phải là một người tu luyện, hôm nay tôi đã gặp rắc rối to rồi.”

Phủ nhận bức hại của cựu thế lực

Sau khi quay về nhà, tôi bị đau đớn dữ dội. Tôi không thể thẳng lưng lên được, còn chân tôi cũng đau khủng khiếp khi tôi đứng hay đi lại. Ai đó phải giúp tôi làm mọi việc. Làm sao mà tôi lại ra nông nỗi này? Tôi cần phải làm gì? Càng đau, tôi càng trở nên lo lắng. Tôi thậm chí còn không thể lắp răng giả vào để ăn được. Tôi phải làm gì đây?

Tôi có rất nhiều suy nghĩ tiêu cực. Tôi ngộ ra rằng đó là sự bức hại của cựu thế lực. Chúng cố gắng buộc tôi thừa nhận sự an bài của chúng. Chúng sẽ bào chữa thế nào cho sự an bài kiểu này?

Sư phụ đã dạy:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo,” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009, Giảng Pháp tại các nơi IX)

Tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra với mình gần đây, những niệm đầu không chính của mình và tìm nguyên nhân. Đêm hôm trước, một đồng tu đã bị ngã trên băng. Một đồng tu khác đã đề nghị tôi cùng với cô ấy phát chính niệm cho đồng tu bị thương kia. Lúc đó tôi đang nấu cơm, nên tôi đã lưỡng lự. Tôi nói với cô ấy là tôi sẽ làm việc đó sau. Thực ra, tôi cảm thấy một sự kháng cự trong tâm và phàn nàn về việc đó. Điều đó chứng tỏ tôi không có sự từ bi đối với đồng tu và đã không hiểu được rằng chúng ta là một chỉnh thể. Tôi khi đó đã không nỗ lực chống lại những quan niệm người thường bất hảo hay sự ích kỷ, nên cựu thế lực tận dụng sơ hở này của tôi mà làm ra an bài như vậy.

Lúc đó, tôi đã nhận ra có một vấn đề lớn trong tu luyện của mình. Tôi ở dưới quá xa so với tiêu chuẩn của Pháp. Tôi rất hối hận và biết là mình đã sai. Tôi đã tự nhủ rằng, cho dù mình có các sơ hở, thì lẽ ra mình đã phải có thể chiểu theo Pháp mà tự sửa mình. Sư phụ vẫn đang dõi theo tôi. Cựu thế lực là không xứng để mà can nhiễu tôi hay làm thay đổi an bài của Sư phụ. Chúng đã phạm tội. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Sư phụ, con đã tu luyện không tốt. Con đã phụ lòng tin của Ngài.”

Tôi biết rằng thời gian dành cho chúng ta là hữu hạn. Các học viên có các nhiệm vụ quan trọng. Trước khi đại kiếp nạn xảy ra, chúng ta phải gấp rút hành động và cứu người. Chúng ta cần đánh thức lương tri của mọi người và phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực. Tôi không nên ngồi ở nhà, đợi cho bình phục. Tôi nói: “Thưa Sư phụ, xin hãy giúp con với. Xin hãy định lại vết thương của con ngay để con có thể hồi phục được. Con cần phải làm tốt ba việc và trợ Sư chính Pháp.”

Trước tai nạn, tôi đã lên kế hoạch viết một bức thư giảng chân tướng cho một trong những người bà con của mình. Tối đó tôi quyết định viết xong bức thư đó. Ngồi viết bức thư đó làm tôi rất đau, nhưng tôi vẫn làm. Tôi không đếm xỉa đến cơn đau và thanh trừ tất cả các vật chất tiêu cực mà gây ra cơn đau cho tôi. Tôi không ngừng lặp lại lời dạy của Sư phụ:

“Khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù cơn đau đêm ấy thực sự tồi tệ, tâm tôi đã được lấp đầy bởi chính niệm. Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ, nên tôi đã viết xong bức thư ấy vào lúc nửa đêm.

Uy lực của Đại Pháp

Lúc đó đã 12 giờ 30 phút sáng khi tôi phát xong chính niệm lúc nửa đêm. Do cơn đau, tôi đã thức suốt. Tôi nhớ lại đoạn giảng Pháp của Sư phụ:

“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ phải buông xuống tất cả quan niệm và chỉ theo sự an bài của Sư phụ. Rồi tôi ngồi thiền mà không nghĩ gì. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, mọi đau đớn đã biến mất và tôi đã đạt được trạng thái nhập định. Trạng thái của tôi tốt hơn trước. Trong định, tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh ngạc.

Phòng ngủ của tôi đã biến thành một cung điện cao lớn với những cánh cửa khổng lồ. Các cánh cửa trông giống như các cánh cửa ở các thánh đường nước Ý. Bên trong cung điện rất sáng, được trang trí đơn giản nhưng trang nghiêm. Tôi ngồi trên một chiếc giường ở trong đại điện. Vài quý ông, mặc áo choàng thắt nơ và trông tao nhã, đến nhìn tôi. Họ đứng cạnh giường tôi rồi rời đi.

Ngay khi họ vừa rời đi, một nhóm khác lại tới. Đầu tiên là ba cô nương trẻ trong trang phục dân tộc thiểu số. Sau khi họ rời đi, đám người trong trang phục sặc sỡ xuất hiện. Tất cả họ đều đeo mặt nạ màu xanh. Họ đến chỗ giường tôi, nhìn tôi, và rồi rời đi. Tôi rất kích động và hoan hỷ, như thể tôi đã được gặp người thân mà tôi đã mất liên lạc bấy lâu. Tôi đã chào tạm biệt họ một cách thương mến.

Sau khi kết thúc thiền định, tôi vẫn trong tâm trạng hạnh phúc đó, cảm thấy không còn đau gì nữa. Sáng hôm sau, tôi đã kinh ngạc và hạnh phúc thấy mình đã bình phục rồi. Từ lúc bị nạn đến lúc hồi phục chỉ có vài giờ đồng hồ. Với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã vượt qua được khảo nghiệm thống khổ này.

Thể ngộ của tôi

Trong quá trình tu luyện tâm tính, mỗi học viên phải tích cực hướng nội và chiểu theo Pháp để chính lại từng niệm đầu trong từng khoảnh khắc. Nếu chúng ta phát hiện một niệm đầu nào đi trệch khỏi Pháp, chúng ta phải lập lức diệt trừ nó. Chúng ta cần luôn giữ một tinh thần tỉnh táo và tiến bước đến sự thuần thục.

Chúng ta không thể sao lãng. Tu luyện là nghiêm túc. Chúng ta không thể để cựu thế lực lợi dụng những sơ hở của chúng ta mà gây ra những thống khổ trong tu luyện của chúng ta.

Chúng ta cần nhìn nhận những thống khổ từ góc độ của Pháp. Chúng ta phải buông xuống những quan niệm của con người. Chúng ta cần giữ được chính niệm. Mấu chốt là phải tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp.

Chúng ta cần tìm ra các vấn đề và thiếu sót của mình trong tu luyện để cựu thế lực không có cớ để dùi vào. Một khi nhìn thấy thiếu sót của mình, chúng ta cần học Pháp và chính lại chúng ngay. Đồng thời, chúng ta phải phủ nhận khổ nạn bằng chính niệm và thanh trừ an bài của cựu thế lực.

Chúng ta cần phủ nhận những khổ não tác động đến tâm trí chúng ta. Trong quá trình này, tu tâm là then chốt. Chúng ta cần liên tục trừ bỏ tất cả các loại quan niệm và chấp trước của con người. Đặc biệt chúng ta cần diệt trừ các niệm đầu tiêu cực và can nhiễu ngoại lai. Chúng ta cần để cho “chân ngã” đóng vai trò chủ đạo để vượt qua khảo nghiệm và cần chính niệm chính hành.

Sư phụ đã cho tôi thấy một không gian khác trong thiền định. Đó là một khích lệ lớn lao. Tôi cần phải không chỉ có trách nhiệm với bản thân, mà còn phải có trách nhiệm đối với các chúng sinh trong thế giới của riêng mình. Tôi phải tu luyện tốt và tinh tấn hơn nữa để thức tỉnh thế nhân.

Trên đây là những gì rút ra từ trải nghiệm và hiểu biết của tôi về khổ nạn. Trong khi tự cảnh tỉnh, tôi muốn khích lệ các học viên khác: Chúng ta hãy tinh tấn sải bước tiến trên con đường tu luyện của chúng ta, đánh thức lương tri của chúng sinh, và hoàn thành thệ ước tiền sử của chúng ta.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/13/416428.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/4/191230.html

Đăng ngày 24-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share