Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Nội Mông Cổ, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-02-2021] Vài năm trước, tôi phải nghỉ việc ở một nhà máy hóa chất sau khi làm việc ở đó chỉ một tháng vì tôi cảm thấy rất yếu. Tôi luôn cảm thấy mệt mỏi. Tôi bị chảy máu chân răng và máu đông lại. Ngay khi tôi nhổ cục máu đông ra thì máu lại bắt đầu chảy. Tuy nhiên, tôi không hề sợ. Mẹ tôi cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả vấn đề sức khỏe của bà đều biến mất sau khi bà bắt đầu tu luyện.

Ngoài việc nghe Sư phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp ở băng thu âm, tôi dành hầu hết thời gian trong ngày nghỉ ngơi. Một tuần sau tôi bị sốt. Gia đình đưa tôi đến bệnh viện. Các bác sỹ chuẩn đoán là tủy xương bất sản khiến máu ngừng sản sinh. Mức tiểu cầu của tôi là 1000 trên 1 milimet khối (theo chuẩn thì ít nhất phải là 120.000 trên một milimet khối). Đó là lý do vì sao tôi chảy máu chân răng.

Bác sỹ khăng khăng rằng tôi phải nhập viện để giữ lấy mạng sống. Tuy nhiên, tôi không muốn. Người thân trong gia đình tôi lo lắng cho tôi và không để tôi về nhà. Sau khi gia đình tôi biết qua được một người bạn về tình trạng nghiêm trọng của tôi thì họ đã chuyển tôi sang bệnh viện lớn ở Thiên Tân. Là một học viên, mẹ tôi khá là bình tĩnh. Các thành viên khác trong gia đình đều khóc sau lưng tôi.

Mắt tôi cũng chảy máu, và thị lực của tôi rất yếu. Những điều này không hề khiến tôi bận tâm. Tôi tin rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi.

Một tháng sau, tôi bị chuyển vào phòng vô trùng của bệnh viện. Tôi nghe bài giảng của Sư phụ vào ban ngày trong khi tôi được chữa trị. Buổi đêm tôi không phải truyền, vì thế tôi trốn vào phòng tắm để luyện công. Phòng tắm là nơi duy nhất mà không có camera theo dõi. Do không có nhiều sức lực nên tôi thường bị mất thăng bằng trong khi luyện công. Quần áo tôi ướt sũng mồ hôi khi tôi luyện công xong.

Hầu như ngày nào tôi cũng học Pháp và luyện công. Mẹ tôi hướng dẫn tôi đọc Hồng Ngâm. Tôi không bao giờ coi tình trạng của mình là bị bệnh cả. Tôi coi đó là một kiếp nạn mà tôi cần phải vượt qua.

Kiếp nạn xảy ra không phải là ngẫu nhiên. Nó đến vì tôi đã buông lơi trong tu luyện. Ví dụ, tôi chơi điện tử và đánh bạc, toàn là những thứ tôi không nên làm. Tôi biết tôi phải đề cao bản thân chiểu theo Pháp. Chỉ khi đó tôi mới có thể vượt qua kiếp nạn này.

Ở trong viện, tôi không bị bất cứ tác dụng phụ nào của thuốc cả. Thường thì những người bị tiểu cầu thấp rất dễ bị thâm tím, nhưng tôi chỉ có vài nốt máu đỏ trên da do kim tiêm thôi. Tôi không hề bị sốt hay cảm thấy nôn nao gì cả. Thậm chí các bác sỹ còn cảm thấy khó mà tin nổi.

Qua việc học Pháp, tôi quyết định rằng đây là lúc mà tôi phải ngừng việc điều trị. Tôi là học viên Đại Pháp, và tôi có Sư phụ bảo hộ. Tôi suy nghĩ làm sao có thể tránh bị điều trị bằng thuốc. Tôi nói với bác sỹ: “Tôi không muốn uống thuốc nữa, tôi không cảm thấy khỏe sau khi uống thuốc.” Rõ rồi, tôi bị rối loạn nhịp tim sau khi uống thuốc. Tôi biết Sư phụ đang giúp tôi.

Ngày hôm sau, tôi âm thầm ngừng uống thuốc. Tôi phải uống vài tá thuốc một ngày, tốn hết vài trăm nhân dân tệ (khoảng 100 Đô la Mỹ). Nhưng tôi muốn thành thật nên tôi tuyên bố thẳng thừng quyết định của mình.

Bố tôi rất lo lắng cho tôi vì tôi ngừng dùng thuốc, và chị tôi gọi điện cho tôi từ thành phố khác. Các bác sỹ và trưởng khoa cũng nói chuyện với tôi. Tôi bảo họ rằng: “Tôi biết cơ thể của mình.”

Cuối cùng, họ đành bỏ cuộc và thôi không đưa thuốc cho tôi uống nữa. Gia đình tôi vẫn lo lắng cho tình trạng của tôi. Bác sỹ nói rằng: “Không có thuốc thì cơ hội sống sót sẽ giảm xuống rất nhiều.” Tôi vẫn bất động tâm vì tôi tín Sư, tín Pháp.

Tôi nghĩ: “Ta là một học viên. Ta không nên ở trong bệnh viện. Ta muốn về nhà.” Tôi nói với mẹ: “Con muốn làm gì đó, nhưng con không biết làm thế nào cả.”

Mẹ tôi trả lời rằng: “Nếu con nghĩ đó là một việc đúng đắn thì con hãy làm đi.”

Ngay lập tức tôi nói: “Con muốn về nhà!”

Tôi ngạc nhiên khi mẹ nói: “Con không thể, tình trạng của con chỉ mới ổn lại thôi.”

Lời khuyên ban đầu của bà là: “Nếu con nghĩ đó là một việc đúng đắn thì con hãy làm đi” đó chắc hẳn là điểm hóa của Sư phụ.

Tôi vẫn cứ khăng khăng đòi về nhà. Bác sỹ nói rằng nhóm máu của tôi là nhóm hiếm. Nếu tôi về nhà và ngân hàng máu địa phương không có nhóm máu của tôi thì có thể tôi không sống nổi nếu cơ thể tôi không sản xuất ra máu.

Tôi đảm bảo với gia đình rằng: “Chắc chắn rằng con sẽ hồi phục sau khi về nhà.”

Kết quả kiểm tra máu đầu tiên của tôi sau khi về nhà cho thấy dấu hiệu hồi phục của tôi. Sáu tháng sau, kết quả cho thấy rất gần với trạng thái bình thường.

Muốn chắc chắn rằng tôi đã bình phục, bố tôi đưa tôi quay lại bệnh viện ở Thiên Tân để kiểm tra. Các bác sỹ và Trưởng khoa, người đã chữa cho tôi trước đây hỏi rằng: “Anh có thực sự là không dùng thuốc không đấy?” Tôi trả lời: “Tôi không dùng bất kỳ loại thuốc nào.” Họ nói: “Vậy thì anh không cần thuốc nữa đâu … đây là một điều kỳ diệu.”

Trong hai tháng nằm viện, vài người mà ở cùng phòng với tôi đã qua đời. Bệnh viện thì khoa trương rằng tỷ lệ bình phục của bệnh này là 60%. Trên thực tế, ngoài tôi ra, tôi chẳng thấy ai rời khỏi bệnh viện mà khỏi bệnh cả.

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua được quan nghiệp bệnh này.

Thậm chí tôi không tu luyện tinh tấn, nhưng tôi luôn coi mình là một học viên Đại Pháp. Tôi tín Sư và tin rằng tôi sẽ ổn. Có lẽ nhờ chính niệm này, cùng với việc học Pháp, luyện công và sự bảo hộ của Sư phụ mà tôi có thể vượt qua được quan sinh tử này.

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/2/419329.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/27/191150.html

Đăng ngày 24-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share