Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-09-2020] Đã hơn sáu tháng kể từ khi bùng phát virus Trung Cộng. Trong thời gian này, tình trạng tu luyện của tôi đã đề cao, và tôi đã vượt qua quan nghiệp bệnh nặng.

Cứu người trong đại dịch

Gia đình tôi rất hoang mang trước sự bùng phát bất ngờ của đại dịch, tôi không biết phải xử lý thế nào. Tôi bình tĩnh và nói với gia đình “Mọi người đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt và biết về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ Lý đã và đang bảo hộ chúng ta, vì vậy chúng ta sẽ ổn thôi.” Tôi cũng bảo họ nhẩm đi nhẩm lại, “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo” khi cảm thấy lo lắng. Gia đình tôi đều đồng ý và nhắc lại những gì tôi đã nói, đặc biệt là khi họ đi ra ngoài.

Tôi có một công việc toàn thời gian, vì vậy trước đại dịch tôi không thể giảng chân tướng hàng ngày. Giờ đây văn phòng của tôi ngừng hoạt động và tôi có nhiều thời gian hơn để ra ngoài giảng chân tướng trực diện. Gần đây phiên chợ sáng gần nhà tôi mới mở nên rất thuận tiện cho việc tìm người giảng chân tướng.

Trong thời gian phong tỏa, chúng tôi tiếp tục học Pháp nhóm ở địa phương. Chúng tôi lập ra các nhóm nhỏ gồm hai hoặc ba người và học Pháp cùng nhau vài lần một tuần. Sau khi học Pháp, chúng tôi chia sẻ nhận thức của mình về tình hình hiện tại. Tất cả chúng tôi đều nhận ra rằng cần phải tranh thủ từng giây để cứu nhiều người hơn. Chúng tôi không có tài liệu giảng chân tướng liên quan đến virus, vì vậy chúng tôi đã in một số bài viết trên Minh Huệ và phát chúng. Chúng tôi cũng khuyên mọi người nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Mỗi buổi sáng tôi học Pháp, học thuộc hai hoặc ba trang trước khi ra ngoài giảng chân tướng cho người thường, cầu xin Sư phụ Lý (người sáng lập) trợ giúp. Tôi đã nắm bắt lấy hội giảng chân tướng cho từng người mà mình đã gặp. Tôi nói với họ rằng nhiều người đã mất mạng ở Vũ Hán. Để được bình an, họ cần nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện cả thân lẫn tâm. Hầu hết mọi người đều đồng ý khi tôi khuyên họ thoái ĐCSTQ.

Một cặp vợ chồng đã không được vào khu phố của họ khi đi mua hàng tạp hóa. Họ hỏi tôi xem liệu có thể giúp họ tìm cách khác để về nhà không. Tôi nói với họ cách tránh khỏi bệnh dịch, họ chăm chú lắng nghe. Sau đó, tôi nói cho họ một đường tắt để trở về khu cư dân.

Tôi cũng tới nhà người thân và nói với họ cách tự bảo vệ mình. Thậm chí một trong số họ còn tìm được việc làm trong thời kỳ đại dịch, điều này thật là tuyệt diệu. Tất cả họ đều cảm thấy được phúc báo.

Tôi cũng đã có thể loại bỏ được chấp mạnh mẽ của mình vào con trai. Cháu bị mất việc do đại dịch và dành phần lớn thời gian trong ngày để chơi điện thoại di động. Tôi thấy khó chịu với hành vi của cháu và với việc cháu thất nghiệp. Tôi đã học thuộc Pháp của Sư phụ, phát chính niệm để loại bỏ chấp trước này.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh vợ con, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tâm của tôi tĩnh lại, một công ty đã tuyển cháu với mức lương cao. Khi tu luyện của tôi được đề cao, tình hình của con trai tôi cũng thay đổi theo.

Loại bỏ chấp trước

Sau Tết Nguyên Đán, tôi đã trải qua quan nghiệp bệnh. Tôi thường bị chảy máu khi đi vệ sinh. Nó tiếp tục trở nên tồi tệ hơn. Ban đầu tôi không coi trọng nó vì tôi đã có sức khỏe tốt kể từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp cách đây 20 năm. Tôi đã tới thăm em gái mình vào tháng 6 và chia sẻ với cô ấy về điều này vì cô cũng là một học viên. Một đêm, cô ấy đánh thức tôi và nói rằng số tiền 30.000 nhân dân tệ đã gây ra nghiệp bệnh. Cô ấy nói có lẽ đó là một điểm hóa từ Sư phụ để giúp tôi.

Vài năm trước, cha tôi đã đưa tôi 30.000 nhân dân tệ tại nhà của em gái. Ông đã cho tôi tiền vì tôi đã tranh giành. Tôi phàn nàn vì nghĩ ông đã đưa tiền cho em gái chứ không phải mình. Ông không muốn nghe tôi phàn nàn nữa nên đã đưa tiền cho tôi.

Tại thời điểm đó tôi có rất nhiều chấp trước, chẳng hạn như tâm tật đố, vị tư, oán hận và tâm tranh đấu. Tôi đã lấy tiền của em gái mình, và bỏ qua những chấp trước đó. Tôi đã không tu bản thân. Tôi đã không nghĩ tới cha và em gái của mình, đã làm tổn thương họ. Tôi đã ích kỷ.

Sáng hôm sau tôi đã thừa nhận sai lầm của mình với Sư phụ. Tôi hứa sẽ trả lại tiền cho em gái và xin lỗi cha. Tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Tôi cũng nhớ lại những việc làm sai trái của mình khi còn nhỏ. Tôi đã làm một con gà mái bị thương và bỏ rơi một con mèo. Tôi hứa sẽ không bao giờ bắt nạt những sinh vật yếu thế nữa.

Tôi cũng nhận ra mình có tâm sắc dục. Khi còn nhỏ, tôi thích một cậu bé cùng làng và lúc nào cũng muốn ở bên cậu ấy. Hồi cấp hai, tôi thích một bạn nam trong lớp. Tôi không nhận ra mình có chấp trước này cho tới khi hướng nội, sau đó tôi quyết định loại bỏ nó.

Một ngày, tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân và thấy câu này, Sư phụ giảng:

“Một chuyện nhỏ ấy mà chư vị không vượt qua nổi là sao? Tất cả đều có thể vượt qua hết.” (Bài giảng thứ Hai, Chuyển Pháp Luân

Tôi nhận ra rằng vấn đề tôi đang gặp phải không phải là bệnh. Sư phụ đang thanh lý cơ thể cho tôi.

Khi về nhà, tôi đã không tu luyện nghiêm túc. Tôi định đưa tiền cho em gái ngay, nhưng sau khi cân nhắc kỹ, tôi quyết định đợi cho tới khi mình nhận được tiền thay vì rút tiền tiết kiệm. Nghiệp bệnh của tôi trở nên nặng hơn sau ý niệm này.

Một đêm, tôi trở nên hoảng sợ, nhịp tim của tôi tăng lên. Tôi không thể ngủ và cảm thấy u ám. Tôi dậy phát chính niệm và sau đó học thuộc Pháp. Tôi cũng cầu xin Sư phụ giúp. Tôi cảm thấy luồng năng lượng dễ chịu của Pháp Luân (bánh xe Pháp). Tôi biết Sư phụ đã cứu mình một lần nữa và loại bỏ những vật chất xấu trên cơ thể mình.

Ngày hôm sau sức khỏe của tôi đã bình phục và tôi cảm thấy bình thường trở lại. Tôi lập tức tới ngân hàng rút tiền trả cho em gái. Toàn bộ quá trình này kéo dài khoảng sáu tháng. Bây giờ mọi người thường nói rằng làn da của tôi không tì vết, trông tôi trẻ hơn nhiều so với tuổi.

Tôi đã có một giấc mơ khi đại dịch mới bùng phát. Tôi nhìn thấy một kim tự tháp màu trắng. Nó không cao nhưng rất dốc và đầy thử thách để lên tới đỉnh. Tôi nhận ra rằng, bây giờ đang ở giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp, vì vậy chúng ta không thể buông lơi. Chúng ta nên nghiêm khắc với chính mình và học Pháp nhiều hơn. Chúng ta nên tin vào Sư phụ và Pháp cho dù gặp phải khổ nạn nào và vững vàng bước từng bước một.

Xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã cứu con!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/9/4/411172.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/4/188103.html

Đăng ngày 10-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share