Bài viết của Thanh Liên, một học viên tại tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-06-2019] Năm nay tôi tám mươi tuổi và may mắn đắc Pháp vào năm 1996. Tôi sinh ra ở miền nông thôn. Tôi là người hướng nội và không giỏi ăn nói. Với bản tính như vậy, tôi không thích tán chuyện và chưa bao giờ gây gổ với bất kỳ ai. Khi tôi bị gây tổn hại hoặc bị đối xử tệ, tôi chỉ biết khóc một mình. Mọi người nói rằng tôi là một người tốt. Tôi không thích tranh giành với ai và tin rằng người ta nên hài lòng với những gì mình có.

Gặp được thần tích

Khi tôi lên mười tuổi, tôi bị bệnh giun đũa. Bụng tôi mỗi ngày một to lên và tôi đau bụng khủng khiếp. Tôi lăn lộn khắp giường để tìm tư thế giảm đau. Tôi không thể ăn uống, da dẻ vàng vọt. Bố mẹ tôi rất lo lắng và không biết phải xoay sở như thế nào.

Thời điểm đó, gia đình tôi không ai có hiểu biết về bệnh tật. Những đứa trẻ bình thường có thể vượt qua được bệnh giun đũa một cách tự nhiên, nhưng vì tôi không ăn uống gì được trong thời gian quá dài nên tôi không tự khỏi bệnh. Thời gian trôi qua, và tình trạng của tôi ngày càng tệ hơn. Nhìn tôi phải chịu đựng đau đớn và sụt cân mà không thể làm gì để giúp tôi, bố mẹ tôi chỉ biết khóc.

Một ngày, bà nội tôi ra ngoài và đi thơ thẩn quanh làng. Đột nhiên, một người đàn ông trong trang phục Đạo gia tiến đến bà và nói rằng ông ấy có thể chữa được những chứng bệnh nan y. Nghe vậy bà nội tôi rất vui mừng; vì cháu gái của bà có cơ hội được cứu sống. Vì thế bà đã dẫn người ấy về nhà chúng tôi.

Người đàn ông nhìn tôi một lúc khi tôi đang hấp hối. Ông ấy trông rất quen thuộc với tôi và tôi rất vui khi gặp ông ấy. Ông ấy chẳng bắt mạch cũng chẳng hỏi tôi câu nào. Ông ấy lấy ra vài viên thuốc và đưa cho bà nội. Sau đó ông ấy bảo bà cách dùng thuốc và rời đi.

Ngày hôm sau, tôi đi tiêu ra rất nhiều giun và ngay lập tức thèm ăn trở lại. Sau đó, tôi trông khá hơn. Bố mẹ nhận ra rằng người đàn ông đó đã cứu mạng tôi, nhưng không thể tìm lại được ông ấy. Họ nghĩ rằng tôi may mắn được một người đặc biệt đến cứu.

Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp tôi nhận ra rằng học viên Đại Pháp có tiền duyên với Sư phụ Lý (người sáng lập) và luôn luôn được Sư phụ chăm sóc và bảo hộ để có thể đắc Pháp. Con xin cám ơn Sư phụ đã cứu con.

Quyển sách từ Thiên thượng

Khi còn là một đứa trẻ, sức khỏe của tôi đã không tốt. Sau khi kết hôn và sinh con thì tình trạng lại còn tệ hơn. Tôi phải làm công việc nhà và làm cả những công việc dành cho nam giới để kiếm sống. Kết quả là sức khỏe của tôi ngày càng suy kiệt. Tôi cảm thấy vô vọng, nghĩ rằng khi về già, tôi sẽ trở thành gánh nặng cho con cái và sẽ không có cách nào thoát ra khỏi chuyện đó.

Chồng tôi thích tập khí công khi ông ấy còn trẻ, vì thế tôi nghĩ rằng có lẽ tôi cũng nên thử học để có sức khỏe tốt. Tuy nhiên, ngay khi đọc những quyển sách của ông ấy với những chỉ dẫn phức tạp, tôi mất hứng thú. Tôi ao ước có một điều gì đó đơn giản mà không phải tập trung vào hơi thở. Chồng tôi cũng đã luyện hàng chục môn khí công và sức khỏe của ông ấy cũng không cải thiện. Thỉnh thoảng ông ấy cũng cần uống thuốc. Để giúp tôi, chồng tôi đi khắp các nhà sách trong thành phố để tìm cho tôi một môn luyện tập đơn giản, nhưng đều không có kết quả.

Sau đó một trong những đồng nghiệp của ông ấy nói với chúng tôi rằng ông ấy thấy một môn khí công được gọi là Pháp Luân Đại Pháp trong công viên, nó rất đơn giản để học và có hiệu quả. Vì thế chồng tôi đã đi tìm điểm luyện công này. Một học viên đưa cho ông ấy một quyển Chuyển Pháp Luân. Ngay khi có được quyển sách, tôi bắt đầu học động tác mà không học Pháp. Sau vài ngày, tôi có triệu chứng như bị cảm mạo: sốt cao, ho và khó thở. Thậm chí uống thuốc cũng không khỏi, nên tôi đến một phòng mạch để tiêm thuốc, nhưng tình trạng càng tệ hơn. Sau đó tôi chợt nhận ra rằng luyện công có thể trị khỏi bệnh.

Vì thế tôi quyết định không tới bệnh viện tiêm thuốc mà về nhà luyện công. Trong hai ngày, các triệu chứng hoàn toàn biến mất. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tôi đã được nhận lợi ích sức khỏe phi thường từ môn tu luyện. Tôi xuất tâm rằng sẽ tu luyện Pháp môn này.

Những thần tích

Từ khi bắt đầu tu luyện, nhiều tai nạn đã xảy ra với tôi. Với sự bảo hộ của Sư tôn, tôi đã được cứu sống.

Một buổi chiều tháng Tám năm 1997, tôi cùng chồng tôi đi đến chợ. Chúng tôi đang đi bộ trên lề đường thì bị một chiếc ô tô đâm vào, kéo lê chồng tôi đi vài mét trước khi ông ấy nằm vật ra đường với đôi giày văng ra xa. Chứng kiến sự việc, mọi người nghĩ rằng ông ấy sẽ chết.

Ông ấy không thể đứng dậy được, đầu gối ông ấy bị tấm chắn bùn của xe cào xước, và chân trái bị gãy. Tôi ở bên phải ông ấy khi tai nạn xảy ra và tôi bị gương chiếu hậu đụng vào tai và bị cắt khoảng nửa centimet. Đầu của chồng tôi đụng vào kính chắn gió và làm thủng một lỗ lớn. Đó là một chiếc ô tô của công ty giao thông công cộng thành phố. Nhìn thấy sự việc xảy ra, tài xế đã bỏ trốn.

Những hành khách trên xe rõ ràng là người đứng đầu của công ty này. Họ cố gắng an ủi chúng tôi và hỏi rằng họ có thể giúp được gì. Cả hai chúng tôi nói rằng chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi làm người tốt và chúng tôi sẽ không đòi tiền của họ. Những người chứng kiến câu chuyện rất ấn tượng với Pháp Luân Đại Pháp khi họ nhìn thấy chúng tôi vẫn ổn và họ chỉ trích người tài xế vì đã bỏ trốn.

Những người đứng đầu công ty ấy đã xin lỗi chúng tôi. Họ cố gắng giúp chồng tôi đứng dậy, nhưng ông ấy nói: “Không cần, tôi có thể tự làm.” Họ đề nghị chúng tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Tâm trí chúng tôi nhẹ nhàng và khẳng định với họ rằng chúng tôi sẽ ổn. Họ cám ơn chúng tôi rất nhiều. Những người chứng kiến nghĩ rằng họ gặp may vì chúng tôi là những người tử tế.

Sau đó lãnh đạo công ty muốn đưa chúng tôi đến gặp gỡ nhân viên của họ. Tôi nghĩ: “Tại sao không? Đây sẽ là cơ hội tốt để tôi hồng Pháp.” Họ lái xe đưa chúng tôi đến văn phòng. Chịu đựng đau đớn, chồng tôi bước vào trong. Tất cả nhận viên đã được gọi đến để gặp gỡ chúng tôi. Những người chủ tóm tắt lại sự việc xảy ra, ca ngợi đạo đức cao thượng của chúng tôi và khuyến khích nhân viên học hỏi chúng tôi. Một người nói: “Chúng ta gặp Phật sống rồi!” Một số người thậm chí còn hỏi xin một quyển Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi khích lệ mọi người tìm hiểu Pháp Luân Đại Pháp và trở thành người tốt.

Họ lái xe đưa chúng tôi về nhà và cũng muốn biếu chúng tôi một ít trái cây và thuốc bổ, nhưng chúng tôi từ chối. Ai ai cũng ấn tượng với chúng tôi: “Chúng cháu thực sự ngưỡng mộ ông bà. Chúng cháu chưa bao giờ gặp người nào giống như ông bà. Chúng cháu chỉ gặp những người luôn muốn đòi đền bù vô lý dù họ chỉ bị thương nhẹ. Pháp Luân Đại Pháp thực sự là tốt!”

Thay đổi bản thân

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tôi đã trải qua giai đoạn áp lực nặng nề trong cuộc sống. Chồng tôi và tôi là mục tiêu theo dõi khi chúng tôi phối hợp làm việc ở một trung tâm hỗ trợ. Chúng tôi bị cảnh sát thẩm vấn, đe dọa, theo dõi và sách nhiễu, còn nhà của chúng tôi thì bị cảnh sát có vũ khí lục soát. Cả gia đình sống trong bầu không khí khủng bố.

Tôi tiếp tục học Pháp và phát chính niệm cường đại. Tôi tự nhủ rằng tôi không làm điều gì sai và rằng tôi đang làm những việc chân chính nhất trên thế giới. Vậy thì có gì phải sợ hãi? Những ai bức hại Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp mới là những người đang sống trong sợ hãi.

Chúng tôi quyết định rằng chúng tôi nên đối xử tử tế với họ để không kích động phần tà ác của họ. Chúng tôi tin vào lời Sư phụ giảng rằng: năng lượng của từ bi sẽ giải thể tà ác phía sau họ vì vậy họ sẽ không hành ác. Một vài người trong số họ cảm động và nói với chúng tôi rằng họ cảm thấy tuyệt vọng khi phải làm theo mệnh lệnh. Chúng tôi bảo họ hãy ghi nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và mọi việc sẽ ổn. Tôi cũng giúp hai người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), họ là người đứng đầu cơ quan giám sát khu dân cư và một sĩ quan cảnh sát, người đã đến gặp tôi sau khi tôi nộp đơn khiếu nại hình sự đối với Cựu Tổng Bí thư ĐCSTQ Giang Trạch Dân.

Tháng chín năm 2005, nhân viên Phòng 610 địa phương đã mở chiến dịch vây bắt học viên Pháp Luân Đại Pháp. Một nhóm chín người, gồm cảnh sát và những người khác đã đến nhà tôi. Chúng tôi để họ vào nhà. Trong khi chồng tôi giảng chân tướng cho họ, tôi phát chính niệm. Ông ấy hơi xúc động, vì thế tôi nhắc ông hãy từ bi. Chồng tôi tự điều chỉnh lại bản thân và lập tức hiệu quả giảng chân tướng tốt hơn. Họ lắng nghe ông ấy trong hơn hai mươi phút. Họ muốn bắt ông ấy đi, nhưng ông ấy kháng cự lại và không thừa nhận việc làm của họ trên cơ sở pháp lý. Bởi vì chúng tôi kháng cự nên họ cuối cùng đã bỏ đi. Điều này chứng minh rằng nếu chúng ta chính niệm chính hành, Sư phụ sẽ bảo hộ đệ tử của Ngài.

Tôi đã từng là một người nhút nhát, nhưng dưới sự gia trì của Sư phụ và uy lực của Đại Pháp tôi đã dần trưởng thành. Trước đây tôi không thể phát tài liệu giảng chân tướng. Hiện giờ tôi đã có thể đưa tài liệu cho mọi người, sản xuất tài liệu, giảng chân tướng trực diện, giúp mọi người thoái ĐCSTQ và thành lập nhóm học Pháp. Sư phụ đã ban cho tôi cơ hội này. Sư phụ đã trải thảm cho tôi và tôi chỉ cần bước ra làm. Tạ ơn Sư phụ đã từ bi cứu độ con. Con sẽ học Pháp và đề cao bản thân để hoàn thành thệ ước cho đến ngày viên mãn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/22/382936.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/19/178491.html

Đăng ngày 06-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share