Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-04-2019] Năm 2014, sau khi chồng tôi qua đời, tôi trở về quê nhà để an dưỡng một thời gian. Khi ấy, một người bạn đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Ngay khi cô ấy bắt đầu hướng dẫn tôi luyện công, tôi đã cảm thấy ở vùng bụng dưới có Pháp Luân xoay chuyển. Đó cũng là lúc cuộc đời tu luyện của tôi bắt đầu.

Sư phụ giảng:

“‘Tính mệnh song tu’ chính là ngoài việc tu luyện tâm tính ra, cũng đồng thời tu mệnh; nghĩa là, cải biến bản thể.” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cảm thấy rất hưng phấn. Vài tuần sau khi trở về nhà, tôi đã lập tức đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân và bắt đầu tu chính lại những tư tưởng không phù hợp với Pháp. Thân và tâm của tôi đều lần lượt phát sinh chuyển biến.

Cả cuộc đời chịu thống khổ

Cha tôi qua đời năm tôi 13 tuổi. Không lâu sau, hai chị gái của tôi cũng mất. Anh trai cả của tôi là một quân nhân đã hy sinh ngoài chiến trận, còn anh trai thứ hai của tôi thì không sống tại quê nhà.

Khi ấy tôi là con lớn nhất còn sống với gia đình, vì vậy tôi phải giúp mẹ chăm sóc hai em nhỏ.

Sau khi tôi tốt nghiệp cấp hai, mẹ tôi bảo tôi nghỉ học để kiếm tiền giúp hai em trai đi học. Sau đó, tôi còn giúp em trai út xin việc và cưới vợ.

Mặc dù tôi đã hy sinh rất nhiều cho các em mình, nhưng chúng chưa bao giờ thừa nhận những gì tôi đã làm cho chúng hoặc bày tỏ lòng cảm kích đối với tôi. Chúng không bao giờ chào đón tôi khi tôi trở về thăm nhà. Tôi cảm thấy rất tổn thương và không thể hiểu được tại sao các em tôi lại hành xử như vậy.

Tôi đã thay anh trai nuôi dưỡng mẫu thân, mặc dù theo truyền thống của người Trung Quốc thì nuôi dưỡng cha mẹ là trách nhiệm của con trai trưởng trong gia đình. Tuy nhiên, anh trai tôi không hề cảm kích mà còn gọi tôi là “bảo mẫu”. Mẹ tôi cũng không đối xử công bằng với tôi. Bà đã chỉ định hôn nhân cho tôi để bà có thể dựa vào tôi chăm sóc. Tôi không thích người đàn ông mà tôi lấy làm chồng, nhưng vì bà tôi đành phải chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Cuộc sống hôn nhân của tôi không hạnh phúc. Chúng tôi không có tiếng nói chung và cũng không có cảm tình với nhau, mâu thuẫn và cãi vã giữa chúng tôi xảy ra như cơm bữa. Tôi phải chịu đựng rất nhiều về mặt tinh thần và luôn oán trách mẹ tôi vì đã sắp xếp cuộc hôn nhân này.

Tôi đã sống như vậy hàng chục năm. Kết quả là, tôi trở nên nóng tính và đã bị mắc nhiều trọng bệnh như bệnh dạ dày, suy nhược thần kinh, đau đầu, và thỉnh thoảng còn bị mất trí nhớ. Tôi ăn không ngon, ngủ không ngon, thậm chí có lúc còn muốn chết.

Tìm ra căn nguyên của những thống khổ trong đời

Sau khi bước vào tu luyện, tôi bắt đầu ngộ được căn nguyên của hết thảy những thống khổ mà tôi đã phải trải qua. Mặc dù tình trạng sức khỏe của tôi rất nghiêm trọng, nhưng tôi đã gặp được ba vị bác sỹ Trung y chữa khỏi bệnh cho tôi. Phải chăng là Sư phụ đang bảo hộ cho tôi?

Sư phụ giảng:

“Bởi vì xã hội người thường chính là như thế, sinh lão bệnh tử chính ở trạng thái như thế, đều có quan hệ nhân duyên, đều là nghiệp lực luân báo; những gì chư vị mắc nợ [đều] phải hoàn [trả].” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Chắc hẳn trong các kiếp trước, tôi đã gây ra rất nhiều nợ nghiệp và Sư phụ đã an bài cho tôi hoàn trả những món nợ này: hoàn trả món nợ tiền bạc cho mẹ và hai em trai, và hoàn trả món nợ tình cảm cho chồng. Chồng tôi đã tra tấn tinh thần tôi và giúp tôi trừ bỏ nghiệp lực của mình.

Bây giờ, tôi đã trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp và theo Sư phụ trở về nhà. Tôi ngộ rằng tất cả những thống khổ của tôi trong quá khứ đều là hảo sự. Tâm ức giận, oán hận, và tranh đấu của tôi đều đã biến mất.

Sư phụ cũng an bài cho các đồng tu đem đến cho tôi một bộ sách của Đại Pháp. Tôi coi sách như báu vật và đọc chúng mỗi khi có thời gian.

Mặc dù đã ngoài 80 tuổi, nhưng tôi tin rằng ở bất kỳ độ tuổi nào người ta đều có thể tu luyện, vì vậy tôi đã quyết tâm tu luyện một cách tinh tấn. Tôi muốn theo Sư phụ trở về ngôi nhà đích thực của mình.

Giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cứu độ chúng sinh

Sư phụ yêu cầu đệ tử Đại Pháp làm tốt ba việc. Tôi có thể học Pháp đều đặn, luyện công, và phát chính niệm. Tuy nhiên, lúc đầu tôi không biết làm thế nào để giảng chân tướng cho chúng sinh về Đại Pháp và cứu họ. Sư phụ đã giúp tôi bằng cách an bài các đồng tu đến chia sẻ cho tôi cách giảng chân tướng và thuyết phục chúng sinh thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi đã gọi điện cho các bạn cũ và đồng nghiệp cũ của tôi để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ và khuyên họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Nhiều người trong số họ đã đồng ý thoái. Sau khi đọc nhiều thông tin hơn về Đại Pháp và cuộc bức hại, tôi đã trở nên thành thạo hơn khi nói chuyện với mọi người.

Lúc mới tu luyện, tôi lo rằng có lẽ vì đắc Pháp muộn nên tôi đã không ký thệ ước cùng Sư phụ. Nhưng sau đó, tôi đọc được một đoạn Pháp:

“…là vì đệ tử Đại Pháp đã là từ lịch sử định ra rồi. Có [người] đắc Pháp sớm có [người] đắc Pháp muộn, cái đó không sao cả, người đó là đệ tử Đại Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Sau đó, tôi hiểu ra rằng thay vì lo lắng, tôi nên dành hết tâm huyết vào việc tu luyện và giảng chân tướng cứu độ chúng sinh để hoàn thành sứ mệnh của mình.

Tôi đã sắp xếp thời gian dậy sớm để luyện công và phát chính niệm, sau đó tôi ra ngoài giảng chân tướng. Tôi học Pháp vào buổi trưa.

Lúc đầu, mỗi ngày tôi chỉ có thể khuyên một vài người làm tam thoái, nhưng dần dần con số ấy đã tăng lên hơn chục người. Có người rất dễ tiếp nhận chân tướng và còn cảm tạ tôi vì đã nói chuyện với họ. Tôi nói: “Anh là một người lương thiện. Sư phụ của tôi muốn tôi đến giúp anh. Anh hãy cảm ơn Sư phụ của tôi.”

Khi đi mua đồ, tôi cũng giảng chân tướng cho những người bán hàng. Nhiều người làm nghề buôn bán đã được phúc báo sau khi thoái xuất khỏi ĐCSTQ, công việc kinh doanh của họ rất thuận lợi.

Một cô gái bán hoa quả sau khi thoái xuất khỏi ĐCSTQ đã nói với tôi: “Dì à, sau khi dì giúp cháu làm tam thoái, cháu đã bán được nhiều hàng hơn.” Tôi nói với cô: “Là Đại Pháp ban phúc cho cô.”

Những người mà tôi khuyên tam thoái, nhỏ nhất là 13 tuổi và lớn nhất cũng đã 98 tuổi. Nhìn những sinh mệnh được tôi cứu giúp, tôi thấy rất mừng cho họ.

Tuy nhiên, tôi cũng gặp một số người rất sợ hãi và không muốn nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ: “Tôi đã 80 tuổi rồi còn không thấy sợ. Anh sợ cái gì chứ?”

Cũng có một số người về căn bản không muốn nghe tôi nói, một số thì có thái độ không tốt với Đại Pháp, một số người còn dọa đánh tôi. Một số người trẻ thậm chí còn bám theo tôi và trình báo tôi với cảnh sát.

Cứu cảnh sát

Từ năm 2015 đến nay, tôi đã bị trình báo với cảnh sát hơn chục lần. Trong 2 đến 3 năm gần đây, cảnh sát đã một lần xông vào nhà tôi một cách phi pháp để điều tra và ba lần bắt cóc tôi đến đồn cảnh sát.

Tháng 3 năm 2016, khoảng 7 người thuộc đồn cảnh sát và chính quyền địa phương đã đột nhập vào nhà tôi lục soát.

Tôi không hề sợ hãi và nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chiểu theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn để làm người tốt. Tôi không làm gì sai cũng không vi phạm pháp luật. Giang Trạch Dân đã ra lệnh bức hại Pháp Luân Đại Pháp và thu hoạch nội tạng từ các học viên còn sống. Ông ta và tay sai của ông ta đã gây ra những tội ác ghê rợn. Trời đang tiêu diệt tất cả bọn họ.”

Tôi đã khuyên những người xông vào nhà tôi thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó ngay lập tức và không phạm thêm bất kỳ tội ác nào đối với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng đó là vì tương lai của chính họ. Tôi cũng mở đĩa VCD Cửu Bình cho họ xem.

Khi rời đi, họ đã lấy hai cuốn sách Đại Pháp của tôi, vì vậy tôi đã đến đồn cảnh sát hơn chục lần để đòi lại sách. Tôi đã trực tiếp giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp và còn viết thư cho họ. Kết quả là, đã có hơn chục cảnh sát thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Viên cảnh sát lấy sách của tôi không dám xuất đầu lộ diện, vì vậy tôi đã không đòi lại được sách của mình. Để cứu họ, tôi đã viết thư cho viên cảnh sát này và cả trưởng đồn cảnh sát.

Mùa hè năm 2017, một vài cảnh sát đột nhiên xuất hiện trong khi tôi và một đồng tu đang phân phát tài liệu giảng chân tướng cho một người đàn ông lớn tuổi. Sau đó, tôi đã bị bắt cóc đến đồn cảnh sát.

Tôi liên tục phát chính niệm và giảng chân tướng cho cảnh sát về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi khuyên họ không nên trở thành con dê thế tội cho Giang Trạch Dân.

Một cảnh sát trẻ tuổi tiến đến chỗ tôi và nói: “Dì à, dì hãy giúp cháu dùng tên thật thoái xuất khỏi ĐCSTQ.” Sau đó, anh ta nói với tôi: “Chiều nay sẽ có một số cảnh sát đến tìm dì nói chuyện. Dì hãy giảng chân tướng cho họ và khuyên họ làm tam thoái nhé.”

Sau đó, hai nhân viên cảnh sát trẻ khác chạy đến trước mặt tôi và muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ và tôi đã giúp họ.

Buổi chiều, một sỹ quan cảnh sát và Sở trưởng sở cảnh sát đến. Sở trưởng hỏi tôi: “Tại sao bà lại phân phát những tài liệu này? Bà phát chúng cho ai?”

Tôi nói: “Tôi đang cứu người. Tôi phát tài liệu cho những người qua đường và tôi không biết tên của họ. Bất cứ ai nhận tài liệu này đều có hy vọng được cứu.”

Ông ta hỏi lại một lần nữa: “Vì sao bà lại làm việc này?” Tôi nói: “Giang Trạch Dân đã lợi dụng ĐCSTQ để đàn áp và sát hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bộ máy chính quyền này hoàn toàn là hủ bại, tham nhũng, bán nước, và làm rất nhiều chuyện xấu. Trời đang tiêu diệt nó.”

Sau đó, tôi nói với họ: “Sư phụ của chúng tôi từ bi, muốn cho con người một cơ hội cuối cùng. Những người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó đều có thể tránh được thảm họa và được cứu. Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, cứu người là sứ mệnh và trách nhiệm của tôi.”

Viên sỹ quan cảnh sát không thích tôi nói về Giang Trạch Dân và liên tục ngắt lời tôi. Tôi nói với ông ta: “Ông là lãnh đạo kiểu gì vậy? Sao ông lại vô lý như vậy?” Sau đó, tôi đã cho họ xem trang web dùng để thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Sau khi nói xong, tôi bắt đầu bước ra ngoài. Sở trưởng sở cảnh sát cũng bước ra cùng tôi. Tôi hỏi ông ta: “Ông có muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ không?” Ông ta trả lời: “Có.” Vậy là một sinh mệnh nữa đã được cứu.

Về sau, tôi bị bắt cóc đến đồn cảnh sát hai lần nữa. Tôi đã viết thư cho Sở trưởng sở cảnh sát và khuyên cấp dưới của ông ta không nên đi theo Giang Trạch Dân bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp và hãy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Kết quả là, bốn nhân viên cảnh sát đã đồng ý làm tam thoái.

Nhờ có sự khích lệ và bảo hộ của Sư phụ, sự trợ giúp của các đồng tu, tôi đã có thể làm được những gì mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Trên đây là những chia sẻ tại tầng thứ của tôi, nếu có gì không phù hợp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/11/384076.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/6/178333.html

Đăng ngày 02-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share