Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-04-2019] Bố mẹ tôi đều đã qua đời khi tôi còn nhỏ. Thật may mắn là tôi được anh trai và chị gái nuôi nấng.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay sau khi chị tôi giới thiệu pháp môn với tôi năm 1993. Bằng thiện tâm và sự kiên trì mà tôi đã tu luyện thông qua học Pháp, tôi đã vượt qua nhiều khổ nạn trên con đường tu luyện của mình.

Ngọn lửa bức hại

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) do Cựu độc tài Giang Trạch Dân lãnh đạo đã phát động một cuộc bức hại toàn diện đối với Pháp Luân Đại Pháp. Ý định của ông ta là phải tiêu diệt pháp môn tu luyện trong 3 tháng. ĐCSTQ đã thực hiện tội ác kinh hoàng đối với các học viên Đại Pháp nhằm buộc họ từ bỏ đức tin của mình. Nhưng những nỗ lực của ĐCSTQ đã không thể khuất phục được ý chí quyết tâm vượt qua cuộc bức hại của các học viên và bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng của mình.

Các học viên Đại Pháp đã vượt qua 20 năm bị bức hại không ngừng. Sự tàn bạo của ĐCSTQ đối với họ vượt xa bất kỳ thảm họa nhân quyền nào từng chứng kiến trong lịch sử. Họ đã sử dụng mọi hình thức tra tấn có thể nghĩ ra được để bức hại các học viên Đại Pháp nhằm buộc các học viên từ bỏ đức tin của mình.

Quyền kháng cáo

Năm 2001, tôi đã tới Quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Đại Pháp. Mặc dù tôi không làm gì phạm pháp, tôi đã bị bắt giữ và bị giam trong hai tuần. Khi tôi trở về nhà, tôi thấy mình đã bị đuổi việc và công việc của chồng tôi cũng bị đe dọa nếu tôi tiếp tục tu luyện.

Cảnh sát đã sách nhiễu chúng tôi và đe dọa đưa tôi đến một trung tâm tẩy não. Áp lực lên chồng tôi là rất lớn, và anh ấy đã trút giận lên đầu tôi. Toàn thân tôi bầm tím và tôi bị đánh đến mức đầu chảy máu.

Tôi nhớ những gì Sư phụ đã dạy chúng ta và không nói một lời nào.

“Khi chịu đựng tất cả những điều này, chư vị không so đo gì với họ, trong tâm rất thản nhiên, chính là ‘đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu’. Khi trong tâm rất thản nhiên, mọi người nghĩ xem, có phải tâm tính của chư vị tu lên rồi không? Nếu họ không gây cho chư vị phiền phức này, họ không gây đau khổ cho chư vị, chư vị tu thế nào?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Khi các anh chị tôi nghe tin tôi bị đánh, họ đã trực tiếp đến để xem tôi ra sao. Họ muốn báo chồng tôi cho cảnh sát.

Chồng tôi đã la hét với chị tôi vì đã giới thiệu Đại Pháp cho tôi, và anh trai tôi la mắng chồng tôi vì đã đánh tôi. Sau đó anh ấy mắng tôi và đe dọa cắt đứt quan hệ với tôi nếu tôi không từ bỏ Đại Pháp. “Em hiểu anh cảm thấy thế nào – tôi nói – Nhưng em không làm gì sai, và em sẽ không từ bỏ tu luyện. Xin anh đừng lo lắng.”

Anh trai tôi rất bực. Anh ấy nói: “Hãy xem nó đã làm gì với em. Và em vẫn bênh vực nó? Anh không quan tâm nếu nó còn đánh em nữa. Anh không muốn có một người em như em!” Anh ấy bỏ đi một cách giận dữ.

Tôi mất một thời gian dài để tĩnh tâm, nhưng tôi biết rằng chồng tôi sẽ thay đổi thái độ và cuối cùng sẽ công khai ủng hộ Đại Pháp.

Lòng kiên nhẫn đã thay đổi chồng tôi

Năm 2002, tôi đưa cho vị Bí thư Đảng tại nơi tôi làm việc một đĩa CD thông tin giảng chân tướng về Đại Pháp. Sau đó ông ấy đã báo tôi cho cảnh sát và tôi đã bị bắt và bị kết án 2 năm trong trại lao động cưỡng bức. Chồng tôi chỉ được phép đưa con gái tới thăm tôi 3 tháng 1 lần. Không có vợ và mẹ là điều khó khăn với cả hai.

Tôi được thả vào tháng 9 năm 2004. Khi tôi trở về nhà, ba người bạn của chúng tôi đến đưa chúng tôi đi ăn tối để chúc mừng. Chồng tôi nhận được một cuộc điện thoại vào bữa tối khiến anh ấy rất khó chịu. Anh ấy nói với tôi rằng anh phải làm một việc khẩn cấp nào đó và hứa sẽ quay lại ngay.

Thật là mất mặt khi bị bỏ lại trong một bữa tiệc tối như vậy, nhưng tôi tự nhủ rằng tôi cần buông bỏ chấp trước vào thể diện. Tôi hình dung rằng anh đang ngoại tình. Vì vậy tôi tin nó là duyên tiền định đã đưa họ đến với nhau, một mối quan hệ cần được giải quyết, và tôi đã chịu đựng và đối xử với chồng tôi một cách tử tế.

Tôi không bao giờ hỏi anh ấy rằng anh ấy đi đâu hay khi nào anh sẽ kết thúc mối quan hệ với người phụ nữ kia, vì tôi biết nó chẳng sớm thì muộn cũng sẽ kết thúc.

Một đêm khuya khi chúng tôi đang ngủ, cô ấy bước vào phòng ngủ của chúng tôi và tóm lấy chồng tôi. Cô ấy bảo anh tới và ngủ lại với cô ấy. Anh ấy đồng ý. Tôi đã cắn lưỡi mình và không nói một lời nào.

Chồng tôi có vẻ rất xấu hổ khi anh trở về vào ngày hôm sau. Anh ấy gặp rắc rối khi không thể kết thúc cuộc tình này. Mặc dù tôi cảm thấy tiếc cho anh, tôi không chỉ trích anh; tôi trở nên thậm chí còn tốt với anh ấy hơn.

Anh ấy nói với cô ấy rằng anh muốn gia đình chúng tôi bên nhau và rằng cuộc tình của họ phải chấm dứt. Cô ấy đã tức giận và đòi tiền bồi thường. Anh ấy đã từ chối đưa tiền cho cô ấy.

Cô ấy xông vào nhà chúng tôi một ngày nọ và bắt đầu ném mọi thứ mà cô ấy có thể tóm được trong tay. Chồng tôi muốn đưa cô ấy tới cảnh sát, nhưng tôi đã ngăn anh ấy lại. Tôi nói với anh ấy rằng nó sẽ chỉ làm lớn chuyện thêm thôi. Chồng tôi đã gọi cho gia đình cô ấy và họ tới đưa cô ấy đi.

Tôi dọn dẹp mớ hỗn độn như thể không có gì xảy ra. Chồng tôi đã rất cảm động và đi mua sắm cùng tôi để thay thế những món đồ đã bị hỏng.

Chẳng bao lâu, cô ấy lại xuất hiện ở nhà chúng tôi. Chồng tôi đề nghị tôi đi đâu đó để tránh rắc rối. Tôi nói với anh hãy để tôi giải quyết việc với cô ấy. Chồng tôi miễn cưỡng đồng ý.

Tôi để cô ấy vào nhà với một nụ cười nồng hậu và mời cô ấy những lát dưa hấu và một thức uống mát lạnh. Cô ấy đẫm mồ hôi, buồn bã và trông thật tội nghiệp.

Tôi nói với cô ấy: “Cố gắng đừng giận dữ. Tại sao cô không nói cho tôi nghe? Có lẽ tôi có thể giúp cô.”

Cô ấy trông có vẻ ngạc nhiên: “Chị không ghét tôi sao?” – cô ấy hỏi – “Và chị muốn giúp tôi à?”

Tôi nói với cô ấy: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, do đó tôi không ghét hay chỉ trích ai.”

Cô ấy nói với tôi rằng cô đã đến để xin giúp đỡ. Cô cần đặt chỗ cho bữa tiệc tốt nghiệp của con trai mình. Tôi nói: “Tôi làm việc ở một khách sạn. Tôi sẽ nhờ sếp của tôi để giảm giá cho cô.”

Tôi nói với cô ấy như thể việc ngoại tình không can hệ gì tới tôi. Tôi biết rằng những lời nói và hành động của tôi sẽ cho cô ấy biết được rằng Đại Pháp là tốt. Cô ấy đã rất cảm động.

Cô ấy im lặng lắng nghe mọi thứ mà tôi nói với cô ấy về môn tu luyện và việc thoái ĐCSTQ. Cô ấy nói: “Pháp Luân Đại Pháp nghe thật tuyệt vời. Sức khỏe của tôi kém và tính tình của tôi thậm chí còn tệ hơn, do đó tôi cũng muốn tu luyện.”

Cô ấy hỏi xin số điện thoại của tôi. Cô ấy muốn giữ liên lạc sau khi cô ấy cùng con trai rời đi tới miền Nam để nhập học ở trường đại học. Tôi đã gọi taxi cho cô ấy và đưa cô ấy ra ngoài. Chỉ cần như vậy, vấn đề đã được giải quyết.

Sự kiên trì mang đến lòng tốt

Có lúc nào đó trong thời gian hai năm ở trại lao động cưỡng bức, tên của tôi bị xóa khỏi danh sách cư dân tại đồn cảnh sát địa phương. Khi tôi được thả, chứng minh thư của tôi không bao giờ được trả lại. Bị mất việc, tôi không đủ điều kiện để nhận bảo hiểm thất nghiệp hay trợ cấp. Điều này khiến chồng tôi phẫn nộ. Mặc dù tôi đi làm từ khi được trả tự do, tôi kiếm được rất ít tiền.

Để cải thiện tình hình của chúng tôi, tôi đã quyết định đệ đơn khiếu nại tới đồn cảnh sát địa phương và Phòng 610 để đòi lại quyền công dân và đòi tiền bồi thường thôi việc và bảo hiểm thất nghiệp.

Một vài học viên địa phương và tôi đã nhiều lần tới đồn cảnh sát và Phòng 610 khu vực. Chồng tôi đã đến Cục lao động cưỡng bức và yêu cầu họ xuất trình chứng cứ về bản án của tôi. Sau nhiều nỗ lực, tôi đã được đăng ký lại vào hệ thống cư trú hợp pháp và được cấp chứng mình thư mới. Chồng tôi thở phào nhẹ nhõm.

Để đòi lại tiền bồi thường thất nghiệp và bảo hiểm thất nghiệp, tôi phải nhiều lần tới chỗ làm cũ, một vài đơn vị tư pháp cấp cao hơn, Văn phòng Đơn thư và kháng nghị và Phòng 610.

Các học viên địa phương đã giúp tôi từng bước trên cả chặng đường. Chúng tôi nói chuyện với mọi người mà chúng tôi gặp về việc tôi đã mất việc vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chúng tôi có được sự cảm thông của những người mà chúng tôi đã gặp. Những người này hiểu tình huống của tôi đã giúp bằng cách chỉ chúng tôi đi đúng hướng. Sau năm năm chạy quanh những cơ quan đó, cuối cùng vị Quận trưởng đã ký vào các giấy tờ cho phép tôi đòi lại những gì là của tôi.

Tổng cộng toàn bộ khoản tiền bồi thường thôi việc và bảo hiểm thất nghiệp của tôi là 10.000 Nhân dân tệ. Ngày tôi nhận được tiền, chồng tôi đã nói với tôi: “Em đã chịu đựng quá nhiều trong nhiều năm và hiếm khi chi tiêu cho bản thân. Tại sao em không cho mình thứ gì đó mà em thực sự muốn.”

Tôi nói với anh ấy: “Em không muốn gì cả. Nếu anh ủng hộ em tu luyện Đại Pháp, đó là tất cả những gì em cần.”

Những lo nghĩ của chồng tôi đã tiêu tan sau khi tôi nhận được tiền bồi thường và anh ấy chủ động tìm hiểu thêm về Đại Pháp. Anh ấy tự mình xem các video giảng chân tướng và hiểu biết của anh được cải thiện hơn nhiều. Khi tôi giải thích việc làm thế nào mà thoái Đảng sẽ giúp anh được an toàn, anh ấy đã đồng ý thoái và đề nghị tôi thoái bằng tên thật của anh. Anh đã giúp thu xếp để lắp đặt chảo vệ tinh để chúng tôi có thể xem được các chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân. Bây giờ anh ấy đọc Tuần báo Minh Huệ và thậm chí bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và các bài giảng của Sư phụ.

Anh ấy là một người hoàn toàn khác với trước đây.

Họp mặt gia đình

Khi chị gái tôi nghe nói rằng chồng tôi đã thay đổi và không còn chống đối Đại Pháp, chị đã rất ấn tượng. Khi anh trai tôi phát hiện rằng chồng tôi thậm chí còn mua một xe ô tô để chúng tôi có thể lái về vùng nông thôn để phát các tài liệu giảng chân tướng, anh đã nói: “Ồ, thật sao? Thật là đáng kinh ngạc.”

Chồng tôi đã mời anh trai và chị gái tôi và gia đình của họ tới ăn bữa tối do tự tay anh chuẩn bị.

Khi tất cả chúng tôi đã tụ hợp đông đủ quanh bàn ăn, anh đứng dậy và xin lỗi tôi trước tất cả mọi người. Anh nói rằng anh đã hối hận vì đánh tôi và khiến cuộc sống của tôi trở nên khó khăn. Anh trai và chị gái tôi đã rất cảm động. Tất cả chúng tôi thưởng thức bữa tối và đã có một khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau.

Sau đó chồng tôi đã bật TV để giới thiệu với gia đình về các chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân. Thật là hòa thuận và các thành viên trong gia đình tôi cuối cùng đã hiểu được Đại Pháp thực sự là gì. Tất cả họ đều cười và khen ngợi chồng tôi vì đã phát các cuốn tài liệu giảng chân tướng tại vùng nông thôn.

ĐCSTQ đã phát động cuộc bức hại Đại Pháp nhằm bẻ gãy ý chí của các học viên và hủy hoại gia đình họ. Tuy nhiên Sư phụ và Pháp lại mang đến phúc lành cho gia đình của mọi học viên. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi biết trách nhiệm của mình: cho dù chúng tôi phải đi bao xa trên con đường tu luyện, tôi sẽ theo sát Sư phụ và dốc lòng cứu chúng sinh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/23/383031.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/4/178316.html

Đăng ngày 01-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share