Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-04-2019] Tôi là một giảng viên tại một trường đại học địa phương. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996 và năm nay tôi đã 77 tuổi.

Trước khi về hưu, tôi đã vượt qua kỳ kiểm tra trình độ để học ngành kỹ thuật ô tô trong một năm tại Canada với tư cách là một học giả thỉnh giảng. Sau khi tôi trở về, trường đại học phân công tôi làm giám đốc thư viện. Công việc này không thuộc về chuyên môn của tôi và tôi không hiểu tại sao họ lại phân công tôi như vậy.

Tôi đã mơ thấy nhà mình ở trên Thiên thượng

Tôi có một giấc mơ sống động vào một đêm không lâu sau khi trở về Trung Quốc: Tôi thấy một tấm thảm đỏ dài từ từ mở ra đại dương và hai nhà sư mời tôi đi bộ trên biển. Có một con tàu lớn tuyệt đẹp gần bờ. Nó trông giống như một cung điện cổ xưa được ngọc chạm khắc và ngói tráng men, thật tráng lệ đến mức khó tả.

Con tàu ra khơi, và sau một lúc, một thế giới thần tiên lấp lánh như ảo ảnh xuất hiện trước mắt tôi. Chúng tôi lên bờ và thấy mọi thứ tỏa sáng. Những cung điện ẩn hiện lộng lẫy, những gian chòi rực rỡ ánh vàng, nhiều hoa và cây cỏ kỳ lạ và đẹp mắt. Vẻ đẹp mỹ hảo đó đã khiến tôi không nói lên lời.

Tôi đi đến một vọng lâu bằng vàng, nơi đó có bàn ghế, và tôi được phục vụ trà. Tôi đã rất xúc động với sự tiếp đón đặc biệt như vậy. Một nhà sư hỏi tôi: “Ông có thích ở đây không? Đây là Thiên đường Pháp Luân. Hãy quay trở lại tu luyện tốt và ông sẽ được trở lại đây”.

Kể từ lúc đó, Thiên đường Pháp Luân đã in sâu vào tâm trí tôi. Thật là sống động và chân thực! Tôi nhận ra đó là nơi tôi từ đó xuống thế gian này và tôi đã thệ ước sẽ trở về nhà cùng Sư phụ.

Vợ tôi, cũng là học viên, nói với tôi rằng Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của tôi và tôi không nên tức giận về công việc mới được giao, và rằng tôi nên vui mừng vì tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để tu luyện.

Tôi cảm thấy rất hài lòng và đi làm vào ngày hôm sau. Các học viên thường học Pháp và luyện công với tôi trong thư viện. Chúng tôi đã cùng nhau vững bước trên con đường tu luyện của mình.

Tôi là một bông hoa nở rộ

Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, và những lời dối trá và vu khống ngập tràn khắp nơi. Tôi không thể mãi thờ ơ khi những người vô tội bị đầu độc bởi tuyên truyền dối trá đó. Tôi phải giúp họ biết được sự thật.

Tôi đã mua các nguyên liệu và thiết bị cần thiết để sản xuất các tài liệu giảng chân tướng. Sau giờ làm, tôi tự in tài liệu và phân phát chúng. Tôi cũng phân phát đĩa DVD và tờ rơi cho các đồng tu trong khu vực của chúng tôi. Một lần, vợ tôi và tôi phân phát hơn 100 tờ rơi cho các sinh viên trước nhà ăn.

Khi chúng tôi đang phát tài liệu, vợ tôi nói rằng thư ký của phòng tự động đang đi thẳng đến căng-tin. Tôi đã không di chuyển, tôi chỉ muốn cứu các sinh viên. Anh ta đi vào quán ăn mà không thấy tôi đâu. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi đã phát hết số tài liệu đó.

Sư phụ luôn bảo hộ tôi

Một ngày nọ, tôi đến ký túc xá sinh viên để phân phát tài liệu mà không biết rằng bộ phận an ninh của trường học đang tuần tra khu vực. Họ phát hiện ra tôi và tịch thu tài liệu của tôi. Họ nói rằng tôi thật táo bạo khi làm điều này ngay dưới ánh sáng ban ngày.

Họ đưa tôi đến văn phòng an ninh và hỏi tôi có phải đang phát tài liệu về Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi không hề sợ hãi và cảm nhận được Sư phụ đang ở bên tôi, và tôi yêu cầu họ hãy xem tài liệu của tôi. Họ nói rằng họ sẽ trừng phạt tôi vì những gì tôi đã làm. Họ chở tôi về phía trại giam nhưng không dừng lại ở đó và tiếp tục đi tiếp. Trời tối đen và họ bỏ tôi lại ở một nơi hẻo lánh. Tôi nói với họ rằng nếu tôi mất tích, gia đình tôi sẽ tìm đến họ. Sau đó họ đã đưa tôi trở lại và để tôi đi. Sư phụ đã bảo hộ tôi một lần nữa.

Một ngày nọ, trường đại học nhận được những tấm áp phích vu khống Pháp Luân Đại Pháp và dán chúng ở sảnh thư viện. Tất cả các học viên chúng tôi đều rất quan tâm việc này và tăng cường phát chính niệm. Vài ngày sau, tôi cảm thấy mình không thể để những tấm áp phích đó được treo ở đấy mãi. Tôi xé tất cả chúng xuống và bắt đầu bước ra khỏi thư viện. Người bảo vệ thư viện nhìn thấy và không cho tôi đi. Nhân viên an ninh đã gọi cho ai đó trong Phòng 610 tại trường đại học và hỏi phải làm gì với tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho người này và anh ta đã biết được sự thật về cuộc đàn áp và đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Anh ấy nói với người bảo vệ rằng mọi chuyện đều ổn và để tôi đi. Sư phụ đã bảo hộ tôi một lần nữa!

Chăm sóc “cháu trai”

Vợ tôi và tôi thường ra ngoài để phát chính niệm ở khu vực gần nhà tù. Chúng tôi được biết có một học viên đến từ ngoài thị trấn hiện đang bị bắt giữ và bị tra tấn ở bên trong trại giam. Anh ấy không có ai thăm nom và sức khỏe của anh ấy đang xấu đi. Chúng tôi muốn giúp đỡ và hỗ trợ anh ấy, nhưng chúng tôi không muốn tiết lộ danh tính của mình. Chúng tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Khi chúng tôi đến nhà tù, trước khi chúng tôi hỏi thăm, lính canh đã hỏi chúng tôi: “Ông bà hẳn là người thân của anh ấy phải không?” Chúng tôi trả lời: Đúng vậy. Anh ta nói rằng không biết người học viên này có người thân ở gần đây. Anh ta đã xem chứng minh thư của chúng tôi và dẫn “cháu trai” ra gặp chúng tôi.

Người học viên được khiêng ra bằng cáng. Chúng tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi là dì và chú của anh ấy và mang cho anh ấy ít thức ăn và nhu yếu phẩm. Sau đó chúng tôi biết được rằng vợ anh ấy đã ly dị anh và con trai anh ấy đã không còn liên lạc với anh lâu nay. Trong thời gian tồi tệ nhất của cuộc đàn áp, anh ấy đã đi lên núi vào mùa đông lạnh lẽo. Khi xuống núi, anh ấy đã bất tỉnh và đói. Một người Samari tốt bụng đã sưởi ấm và cho anh ấy ăn nhưng không dám giữ anh lại. Sau đó, anh ấy được đưa đến thành phố và tìm thấy một đồng tu. Nhưng đôi chân của anh đã bị đóng băng, còn gót chân thì đang dần bị mục nát.

Sau đó, anh ấy bị bắt vì làm tài liệu giảng chân tướng và bị kết án 11 năm tù. Không ai biết anh đang ở trong tù, và gia đình anh nghĩ rằng anh đã bị chết. Trong tù, cai ngục và các tù nhân đã liên tục ngược đãi và đánh đập anh. Anh bị liệt và trở nên quẫn trí. Anh cũng không có quần, chỉ có một chiếc chăn bẩn che thân. Các tù nhân khác đổ nước vào chăn của anh để làm sạch chất thải và che lại mà không hong khô nó. Anh ấy chỉ khoảng 40 tuổi, nhưng trông anh như một ông già ốm yếu: tất cả răng đều bị gãy và trông anh rất tiều tụy.

Chúng tôi bỏ tiền vào thẻ của anh ấy và mang cho anh ít quần áo, chăn sạch và thức ăn. Vì họ biết anh có “gia đình” ở gần đó, nên lính canh và tù nhân không còn ngược đãi anh nữa. Chúng tôi đến thăm anh ấy thường xuyên cho đến khi anh ấy được thả ra.

Các học viên đã liên lạc với gia đình anh và giảng chân tướng cho họ. Mẹ anh đã qua đời ngay sau khi anh bị bắt. Cha anh thì nằm liệt giường, và cũng qua đời trước khi con trai được thả ra. Anh trai anh không hiểu về Pháp Luân Đại Pháp và cũng không biết sự thật về cuộc bức hại nên đã miễn cưỡng đến thăm em trai mình. Cuối cùng, người anh trai đã nhận ra các học viên là những người tốt. Anh ấy đã xúc động rơi nước mắt và cầu xin em trai tha thứ cho mình.

Vào ngày mà “cháu trai” của chúng tôi được thả ra, hơn 100 đồng tu đã đến chào đón anh. Chúng tôi đứng xung quanh và bảo vệ anh ấy nhằm ngăn cản nỗ lực muốn bắt anh lại của Phòng 610. Anh trai của anh đã rất xúc động, anh ấy quỳ trên mặt đất và liên tục cảm ơn tất cả chúng tôi. Hai anh em người học viên đều khóc vì cảm động. Sau đó, người anh trai đã rất tận tình chăm sóc em trai mình.

Hàng ngày, vợ tôi và tôi vẫn luôn chăm chỉ học Pháp, phát chính niệm và luyện công. Chúng tôi tiếp tục nói với mọi người sự thật về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Bất cứ khi nào tôi nhớ về giấc mơ của mình trước đây, tôi đều cảm thấy nó như là động lực để tôi tiếp tục tu luyện thật tốt và kiên định trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/13/385041.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/24/178192.html

Đăng ngày 27-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share