Bài viết bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đức

[MINH HUỆ 7-10-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng gọi là Pháp Luân Công) vào mùa hè năm 1999. Lúc đó tôi 33 tuổi, đã kết hôn và có một bé trai năm tuổi. Chồng tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi.

Chồng tôi đã mua một cuốn sách “Pháp Luân Công” vào tháng 2 năm 1999 trong một hiệu sách, anh ấy rất vui khi đọc cuốn sách đó. Chỉ trong một thời gian ngắn mà anh ấy đã thay đổi không chỉ vẻ bề ngoài mà cả hành vi. Anh ấy đi lại đĩnh đạc và dường như tự tin hơn, tràn đầy năng lượng, lạc quan và quan tâm đến mọi việc trong cuộc sống. Anh ấy trở nên tường hòa và thản nhiên. Không chỉ thế, bệnh huyết áp cao của anh ấy mới được bác sỹ của công ty phát hiện không lâu trước đây đã biến mất trước khi anh ấy hẹn khám với vị bác sỹ tim mạch. Vị bác sỹ đó nói rằng ông ấy hiếm khi thấy một người có tim mạch khỏe mạnh như thế và không hiểu vì sao chồng tôi lại đặt lịch hẹn khám.

Tôi kinh ngạc và ấn tượng bởi cuốn sách đã khiến chồng tôi cải biến. Tuy chưa sẵn sàng để đọc cuốn sách đó nhưng tôi lại hứng thú với việc luyện công. Sau khi chồng tôi lập một nhóm luyện công nhỏ trong thị trấn, tôi quyết định tham gia. Trong lúc luyện công, lòng bàn chân của tôi rất nóng và một thứ gì đó xoay chuyển trong bụng dưới của tôi. Luyện năm bài công pháp không khó, nhưng luyện bài hai và bài năm đòi hỏi một người phải nỗ lực nhiều hơn. Tôi phải kiên trì dù vai và chân của tôi bị đau. Nhưng sau khi luyện công, tôi cảm thấy thoải mái, tràn đầy năng lượng và sẵn sàng làm mọi việc.

Nhưng sau đó, tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Một chiến dịch bao gồm vận dụng hết thảy mọi công cụ tuyên truyền phỉ báng được tung ra, thậm chí còn lan sang cả thị trấn của tôi. Trên tờ báo ra hàng ngày, các bài trang nhất luôn nói về Pháp Luân Công và sự đàn áp tại Trung Quốc, những bài viết này được cung cấp bởi cơ quan tuyên truyền của nhà nước Trung Quốc với mục đích phỉ báng Pháp Luân Công.

Tôi cảm giác hoang mang, đặc biệt bởi tôi nhớ đến những thay đổi tích cực của chồng tôi, và bản thân tôi cũng nhận thấy khi luyện các bài công pháp thì thú vị và thoải mái ra sao. Vào khoảng thời gian đó, chồng tôi mời các học viên Pháp Luân Công đến nhà vào dịp cuối tuần. Điều này giúp tôi có ấn tượng tốt hơn về môn tu luyện, đặc biệt bởi vì những học viên tôi gặp đều là người tốt.

Lúc đó, tôi bị bệnh đâu đầu và thường xuyên than thở vì đau cổ. Chồng tôi kiến nghị rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công, và nói rằng tôi có thể có được cơ thể khỏe mạnh. Tuy nhiên, mất hai tháng tôi mới bắt đầu đọc sách cuốn sách nhập môn “Pháp Luân Công”. Tôi quyết định tự mình tìm hiểu về môn tu luyện, nên tôi muốn xem trong sách viết những gì. Điều này giúp tôi hạ quyết tâm tu luyện, đưa tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi thích nội dung cuốn sách và không hề thấy bất kỳ điểm nào trong sách là không đúng cả. Trái lại, cuốn sách giải thích nhiều điều trước đây tôi chưa từng biết đến. Tôi hiểu rằng tu luyện là một loại tịnh hóa cả tâm lẫn thân. Nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn là cơ sở của môn tu luyện và là nguyên lý chế ước mọi hành vi của một cá nhân. Tôi cũng hiểu rằng không có việc gì là ngẫu nhiên, và có được thì có mất. Kể từ đó, tôi đều đặn luyện công và đọc các sách Đại Pháp.

Không lâu sau, một khảo nghiệm xuất hiện để xem tôi có tin vào những Pháp lý mà mình đọc trong sách hay không. Tôi bị đau họng nghiêm trọng, amiđan sưng to và sốt cao. Tôi mất tiếng và chỉ có thể giao tiếp bằng cách ghi ra giấy, và phải nằm một chỗ. Nhưng đầu não của tôi rất thanh tỉnh và suy nghĩ mạch lạc. Tôi minh bạch rằng Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi và loại bỏ đi những vật chất xấu. Cơn đau không còn khiến tôi khó chịu nữa. Tâm tôi thư thái và tôi cảm thấy tự tin.

Sức khỏe của tôi quả thực đã cải biến. Tôi không còn mắc các bệnh nghiêm trọng nữa, chỉ có chút bệnh nhỏ nhặt. Tất cả bệnh tật của tôi đều khỏi, từ những cơn đau kinh nguyệt hàng tháng cho đến chứng đau nửa đầu tái phát và cảm lạnh thường mắc vào mùa đông,… tất cả đều biến mất chỉ trong một thời gian ngắn. Tôi cảm giác tái sinh và minh bạch rằng các sách Pháp Luân Đại Pháp đều giảng sự thật và một người không thể tu luyện với một cơ thể có bệnh. Tôi bây giờ vẫn khỏe mạnh, có thêm hai con, và các triệu chứng cũ không còn tái phát nữa.

Khi đọc những báo cáo đầu tiên từ Trung Quốc, đăng tin chi tiết về việc bắt giữ và tra tấn các học viên Pháp Luân Công, tôi đã rất sốc. Tôi không thể làm ngơ trước điều này. Tôi cùng chồng bắt đầu làm những gì chúng tôi có thể làm để phản bức hại.

Khi một bài viết về Trại Lao động Cưỡng bức Vạn Gia được đăng trên internet, kể lại việc 15 nữ học viên Pháp Luân Công bị các lính canh hãm hiếp, tôi đã liên lạc với tòa soạn báo của thị trấn chúng tôi và được mời phỏng vấn. Buổi phỏng vấn được xuất bản trong chuyên mục “Đại chúng”. Tôi được giới thiệu là một học viên Pháp Luân Công. Người dân trong khu vực của tôi đã phản ứng rất tích cực.

Từ đó đến nay, đã 20 năm trôi qua, trong từng đó thời gian, tôi đã dùng nhiều cách khác nhau để nói với mọi người về cuộc bức hại Pháp Luân Công tại Trung Quốc và kêu gọi họ ủng hộ giúp chấm dứt bức hại.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là tu tâm tính. Để đạt được tinh thần và tâm linh bình hòa, tôi nhất định phải đề cao đạo đức và chiểu theo Pháp lý Chân – Thiện – Nhẫn. Đây là một quá trình kiên trì chính tín và không ngừng liên tục loại bỏ những chấp trước. Càng đồng hóa với “Chân – Thiện – Nhẫn”, tôi càng mạnh mẽ, không lay động, và dương dương tự đắc hơn, đồng thời, hoàn cảnh xung quanh tôi cũng trở nên hài hòa hơn.

Khi đối diện với mâu thuẫn hay những tình huống khó khăn, tôi cố gắng hướng nội và tìm xem chỗ nào mình chưa phù hợp với Pháp lý “Chân – Thiện – Nhẫn” để cải thiện. Tôi nhớ một chuyện xảy ra khi mới bắt đầu tu luyện, khi tôi đợi xe buýt và khi cửa xe mở, tài xế đã mắng vào mặt tôi trước tất cả các hành khách khác. Nếu như trước đây thì tôi sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng sau khi tu luyện, tôi bình tĩnh và xem nó như một cách để hoàn trả nợ nghiệp.

Trong công tác, tôi cũng chiểu theo Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có bằng cấp về công tác xã hội và làm việc trong một ngôi trường ngôn ngữ học. Tôi tận tâm và cố gắng hoàn thành tốt công việc được giao. Quản lý của tôi rất hài lòng với công tác của tôi và biết rằng cô ấy có thể tin tưởng tôi được. Tôi hướng dẫn hai thực tập sinh và tôi thường phải nhắc nhở bản thân thời thời khắc khắc chú ý cử chỉ ngôn hành của bản thân. Khi tôi từ chối chấp nhận ý kiến của họ và không nghĩ nó sẽ ảnh hưởng tới họ ra sao, thì họ sẽ không hợp tác. Khi tôi muốn ra lệnh và không tin tưởng đồng nghiệp, họ cũng sẽ không phối hợp với tôi.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi trở nên tự tin. Cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí đã thu nhận con bước đi trên con đường tu luyện này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/7/375455.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/9/172773.html

Đăng ngày 26-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share