Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-9-2018] Hồi tưởng lại con đường mà tôi đã đi qua, tôi thấy có rất nhiều khó khăn và gian khổ. Vì vậy, thời khắc có thể tự coi mình là một người luyện công và đi tốt con đường tu luyện này là một điều vô cùng trọng yếu. Dưới đây, con xin báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu một số trải nghiệm trên con đường tu luyện của bản thân.
Dán áp phích thông tin về Pháp Luân Đại Pháp
Một số áp phích chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp dán trên các cột điện ở địa phương tôi đều bị phá hư hoặc xé rách. Vi vậy, tôi đã làm một cái cán dài có bánh lăn để có thể dán áp phích ở vị trí cao hơn.
Tôi đã dán được hơn chục tờ áp phích trên các cột điện của thôn, sau đó tôi tiếp tục đi sang các thôn bên cạnh. Trên đường đi, nếu thấy tấm áp phích nào bị hư hỏng, tôi lại dán bổ sung.
Một hôm, tôi đi xe máy đến cuối một con phố cụt, đang không biết tiếp tục đi như thế nào thì may mắn gặp được một người dân trong thôn. Tôi đã hỏi ông đường sang phía bên kia quả đồi. Ông bảo tôi hãy lái xe vượt qua quả đồi bởi vì đi đường vòng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Không có con đường nào khác, tôi liền phóng xe lên ngọn đồi. Lúc xuống dốc vô cùng gian nan, tôi phải liên tục bóp phanh và tránh những tảng đá đang lăn xuống bên cạnh tôi. Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng tôi đã xuống được chân đồi.
Một ngôi làng nhỏ và yên tĩnh hiện ra trước mắt tôi. Tôi đã dán áp phích chân tướng lên tất cả các cột điện các cột trụ lớn trong làng.
Trong ba tuần, tôi đã dán được hơn 1.000 tờ áp phích. Trong suốt quá trình này, tôi đã gặp đủ loại người, người khen ngợi tôi cũng có, mà người mắng chửi tôi cũng có. Nhưng tôi không động tâm, và chỉ tập trung vào hoàn thành sứ mệnh của bản thân.
Giữ điềm tĩnh
Trong nhiều năm, tôi và các đồng tu đã đi đến nhiều nơi thuộc vùng Nội Mông Cổ để phân phát tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.
Có lần, một người bạn của tôi đến thăm một người đàn ông vô gia cư, người đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc, và uống rượu cùng ông. Người đàn ông đó bị say và dọa sẽ giết tôi nếu tôi không rời khỏi Nội Mông Cổ. Sau đó, ông ta bắt đầu nổi giận và ném bát đĩa xuống sàn nhà. Tôi nhớ mình là một đệ tử Đại Pháp và giữ điềm tĩnh. Nhưng ông ta vẫn tiếp tục mắng chửi và còn rút dao ra.
Ông ta cố gắng đâm tôi nhiều lần, cuối cùng trúng vào bàn tay của tôi. Cũng may, vết thương không quá nghiêm trọng. Tôi liền nắm chặt cổ tay của ông ấy và giật được con dao.
Lúc ấy, chủ nhà xuất hiện và hỏi tôi xử lý người đàn ông này như thế nào. Tôi nói rằng ông ta uống nhiều quá nên đã phạm lỗi, vì vậy tôi sẽ không báo ông ta với cảnh sát.
Tôi bị đau cả đêm hôm đó, nhưng tôi không để điều ấy làm tôi nhụt chí. Ngày hôm sau, tôi vẫn phân phát được 3.000 tờ tài liệu chân tướng.
Khi mọi việc xong xuôi, người đàn ông vô gia cư đã đến thăm tôi và mang theo mội chiếc áo da. Ông ta muốn tặng chiếc áo cho tôi để thay cho lời xin lỗi.
Tôi nói rằng tôi hiểu hoàn cảnh của ông, phải sống một mình cũng không dễ dàng gì, vì vậy tôi bảo ông hãy giữ lấy mà dùng.
Ông nói: “Vậy hãy để tôi giữ nó làm vật kỷ niệm cho ông. Năm sau không chừng ông sẽ quay trở lại.”
Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã học võ thuật được 17 năm. Tôi đã có thể dễ dàng đánh hạ người đàn ông này, nhưng tôi không muốn làm vậy. Từ khi trở thành một đệ tử Đại Pháp, tôi đã hoàn toàn cải biến hành vi của bản thân.
Năm nay, tôi đã gần 70 tuổi, nhưng da dẻ của tôi vẫn hồng hào, làm việc gì đều rất gọn gàng và nhanh nhẹn. Tôi còn đi được xe máy vào cả ban ngày lẫn ban đêm.
Tôi biết rõ những cải biến của mình, cũng càng trân quý Đại Pháp, trong khoảng thời khắc cuối cùng này tôi tận lực làm tốt đại sự cứu người để báo đáp Sư ân.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/19/374040.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/7/172751.html
Đăng ngày 23-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.