Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Ấn độ
[MINH HUỆ 27-09-2018] Một ngày, mẹ tôi nói với tôi: “Mọi thứ trong cuộc đời con đều là vô thường, chỉ có Pháp là vĩnh cửu. Các Pháp lý sẽ giúp con vượt qua mọi hoàn cảnh trong cuộc đời. Và khi con đã tìm thấy điều vĩnh cửu, tại sao con còn dùng dằng với những thứ tạm bợ kia – dù đó là tiền, là danh, là địa vị, thành công, cảm xúc hay những thứ khác.” Khi nhìn lại, tôi phát hiện ra lời mẹ nói thật đúng.
Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ Ấn Độ. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 2001, khi 9 tuổi. Tôi muốn nhân cơ hội này chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình.
Một cuộc sống khỏe mạnh
Trong 17-18 năm qua, tôi đã trải qua nhiều khó nạn về thể chất và bệnh tật, ví như bị khối áp xe ở lưng dưới, viêm khớp do vi rút và vài đợt viêm dạ dày nghiêm trọng. Tuy nhiên, tôi luôn luôn có được sức khỏe tốt mà không cần thuốc men điều trị dưới bất kỳ hình thức nào. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm về bệnh áp xe ở lưng dưới.
Lưng dưới của tôi xuất hiện một chỗ bị áp xe trông như một cái nhọt nhỏ. Tôi không chú ý nhiều đến nó, và trong khoảng 10 ngày nó đã phát triển thành một khối u. Nó phát triển ngày càng kinh khủng hơn. Cuối cùng, cuộc sống hàng ngày của tôi bị ảnh hưởng vì nó làm suy giảm khả năng đi lại, nghỉ ngơi hay làm bất cứ việc gì của tôi.
Gia đình trở nên lo lắng và đưa tôi tới bệnh viện, bác sỹ đã đề xuất tiến hành phẫu thuật. Ông ấy nói rằng chân của cái nhọt nằm rất sâu và do đó họ sẽ phải phẫu thuật. Tôi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Tôi nhận ra một điều sau đó. Đôi khi chúng ta quên nhìn lại mình trong những lúc bình thường, nhưng khi khó nạn tới… Bệnh tật trong hoàn cảnh của tôi rõ ràng đã khiến tôi phải nhìn lại mình. Tôi không mong cầu Pháp Luân Đại Pháp chữa khỏi bệnh cho mình, nhưng tôi cảm thấy muốn rũ bỏ rất nhiều thứ loạn bát nháo trong đầu óc mình.
Sư phụ đã giảng trong Pháp Luân Công:
“Người chân chính tu luyện Đại Pháp, trên thân mang theo đều không là thứ của người thường, bệnh mà người thường mắc là không cho phép ở trên thân chư vị. Nếu thu xếp tâm của chư vị cho ‘chính’, tin rằng luyện công là có thể luyện tốt, dừng hẳn uống thuốc, mặc kệ nó, không đi [chữa] trị, thì có người [chữa] trị cho chư vị rồi. Mọi người ở đây đều thấy tốt [khoẻ] hơn lên từng ngày, [thân thể] thoải mái hơn từng ngày, đó là vì sao? Khá là nhiều người mà trên thân họ có Pháp thân của tôi không ngừng vào ra, rất bận rộn, chính là làm việc này giúp chư vị.” (Pháp Luân Công – Chương V)
Tôi nhận ra rằng tôi đã lệch khỏi Pháp và lạc lối giữa các hoạt động người thường trong cuộc sống sinh viên. Sự việc này xảy ra là gậy “bổng hát” dành cho tôi để giúp tôi bắt kịp với việc học Pháp nhiều hơn, luyện công và bảo trì chính niệm.
Điều dường như là nghiệp bệnh trên bề mặt lại có nguyên nhân rất sâu xa. Tôi có tâm sợ hãi, bất an và đủ loại suy nghĩ hỗn loạn. Các pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi đạt được một trạng thái biết hài lòng, trạng thái mà sự đau đớn và khổ cực không còn là vấn đề. Nó cho tôi can đảm và có một cách nhìn mới về tình trạng của mình.
Thật kỳ diệu là một cái lỗ đã xuất hiện ngay ở chỗ mà bác sỹ đã chỉ ra là chân của khối áp xe. Mủ và máu chảy ra trong vài ngày và sau đó nó tự đóng lại. Nó cũng không hề đau đớn. Chị gái tôi, cũng bị áp xe tương tự tại thời điểm đó giờ vẫn chưa khỏi. Đã 6 năm trôi qua và chị ấy vẫn chưa được chữa khỏi sau khi đã tiêu tốn rất nhiều tiền và đi khám đủ loại bác sỹ.
Một nghề nghiệp triển vọng
Hiện giờ, về chuyên môn, tôi là giám đốc một trung tâm gia sư. Tôi chưa bao giờ nhận học phí trong cuộc đời mình, cũng như không có ý định làm gia sư. Với điểm khởi đầu là dạy kèm bọn trẻ hàng xóm đã dẫn tới một trung tâm phát triển mạnh như bây giờ. Những pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp là kim chỉ nam về đạo đức và cũng dẫn dắt tôi trong suốt cuộc hành trình này.
Một vài ý được chia sẻ dưới đây:
Sư phụ đã viết trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Houston”:
“Hơn nữa Đại Pháp yêu cầu người tu luyện tại nơi nào tu luyện cũng [phải] là ưu tú, là học sinh thì chư vị phải học tập tốt, là một thành viên của xã hội thì chư vị phải làm tốt công việc của chư vị, đồng thời lại là một người tu luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Houston)
Tất cả những gì tôi biết là tôi phải làm việc toàn tâm toàn ý và tôi phải làm tốt công việc. Do vậy tôi quyết định tạo ra một môi trường hoan nghênh và được đón nhận những lời phê bình trên tinh thần xây dựng. Đó là bí quyết phát triển của tôi. Đó là thế mạnh lớn nhất của tôi. Có nhiều điều, đặc biệt những thiếu sót của mình, là những thứ mà tôi không thể tự mình nhìn ra.
Tôi có thể khiêm nhường học hỏi và buông bỏ tự ngã hay cảm nhận cá nhân dưới bất kỳ hình thức nào chỉ bởi vì tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.
Ở địa phương tôi, phố nào cũng có gia sư. Một số người nổi tiếng và đã mở lớp hơn mười năm qua. Tôi là một người mới. Do vậy có lúc tôi đã rất tham vọng và có nhiều mưu tính trong đầu làm thế nào để vượt qua đối thủ cạnh tranh của mình. Một lần, trong lúc đả toạ, tôi đã ý thức được sự nông cạn của loại suy nghĩ này.
Sư phụ viết trong bài “Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ đầu tiên”:
“Về điểm này, người da trắng châu Âu làm ăn tôi thấy rằng tâm thái của họ vô cùng tốt. Họ coi nó như một sự nghiệp, một công việc, tận tâm tận lực mà làm. Một ngày dù cho chỉ có một khách hàng, họ cũng không chê ít, họ cho rằng đây là công việc của họ, đây chính là một phần trong cuộc sống con người, đang làm một sự việc, có thể duy trì cuộc sống, có một chút tích lũy là được. Đây là trạng thái của con người. Người ta hiện nay tư tưởng muốn phát tài nhanh chóng mạnh mẽ vô cùng, chính là vì tư tưởng chỉ đạo này, mà con người hiện nay đều đang làm hại lẫn nhau, dường như muốn vét sạch tiền của người khác cất hết trong túi của mình.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ đầu tiên)
Tôi nhận ra rằng tôi đang tranh đấu và tôi phải loại bỏ chấp trước này. Chúng ta có thể chia sẻ; sẽ luôn có đủ cho mọi người. Tôi trao đổi giao lưu với các gia sư khác bất cứ khi nào có cơ hội. Hóa ra tất cả họ đều rất cởi mở và thân thiện. Họ đưa tên tôi cho rất nhiều học sinh và bây giờ công việc của tất cả chúng tôi đều rất phát đạt.
Mối quan tâm của tôi và mong ước của tôi
Trong nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống, tôi muốn làm rõ một số những mối quan ngại sâu sắc và những việc khiến tôi băn khoăn trong nhiều năm.
Sức khỏe, nghề nghiệp, đạo đức và phẩm hạnh… Tôi không biết liệu một người có thể đòi hỏi nhiều hơn trong cuộc sống hay không. Tôi đã có tất cả. Và trên tất cả, tôi biết tự hài lòng.
Tôi có thể thực hành Pháp Luân Đại Pháp ở bất cứ nơi nào của Ấn Độ, cả ở nơi riêng tư và nơi công cộng. Không phải thành phần xã hội nào cũng chào đón môn tập. Tôi tự hỏi vì sao mà chỉ cách đây vài dặm bên kia biên giới, nếu tôi tu tập như vậy, tôi sẽ trở thành một nạn nhân bị tra tấn, bức hại hoặc thậm chí là bị mổ cướp nội tạng. Nhiều lần tôi bảo bản thân, gạt qua một bên những lợi ích mà tôi đã nhận được từ tu luyện, chỉ nhìn vào tuyên truyền của Đảng cộng sản Trung Quốc. Tôi tự nhủ liệu có chút sự thật nào trong đó không?
Kết luận duy nhất mà tôi rút ra là nếu có thứ gì đó khiến một người trở nên trung thực, từ bi và khoan dung thì nó chắc chắn không thể là một tà giáo hay một môn tu luyện xấu.
Tôi cảm thấy đau đớn cho những người bạn láng giềng của tôi, những người bạn Trung Quốc không có tự do cho tín ngưỡng. Tôi muốn thúc giục những ai có thể lên tiếng, hãy ra tay hành động. Đó là ý tưởng ấp ủ mà tôi muốn gửi đến những người láng giềng Trung Quốc.
Tôi kêu gọi họ hãy tìm hiểu kỹ thông tin trước khi đưa ra quyết định về tín ngưỡng của mình hay về Pháp Luân Đại Pháp.
Có hàng ngàn người Ấn độ đã ký thỉnh nguyện ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã tiếp cận Hội đồng về quyền con người quốc gia đệ đơn thỉnh nguyện về cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc và chúng tôi đã đăng nhiều báo cáo trên các phương tiện truyền thông khác nhau. Tôi hy vọng tiếng nói của chúng tôi sẽ tăng cường lực lượng chính nghĩa. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều có thể đóng góp vào việc chấm dứt cuộc bức hại chưa từng có và tàn bạo nhất trong lịch sử loài người này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/27/375016.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/28/172635.html
Đăng ngày 24-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.