Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-09-2018] Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã nỗ lực cố gắng để ước thúc bản thân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Đặc biệt, tôi trở nên khoan dung hơn và nhẫn nại hơn, và những nỗ lực đó đã giúp làm tan chảy trái tim sắt đá của chồng tôi. Gia đình tan vỡ của tôi đã được cứu vớt.
Chồng tôi làm việc cho một doanh nghiệp với tính chất công việc đòi hỏi anh phải đi xa nhà phần lớn thời gian. Anh ấy chỉ về nhà vào dịp nghỉ Tết. Anh ích kỷ vì hiếm khi quan tâm đến cảm giác của người khác. Ban đầu, anh còn chăm sóc gia đình nhưng rồi dần dần anh ít quan tâm tới tôi và con. Anh kiếm được rất nhiều tiền, khoảng 10.000 Nhân dân tệ mỗi tháng, nhưng anh không đưa cho chúng tôi một xu nào mà giữ lại cho riêng mình. Tôi suy nghĩ đơn giản và không nghĩ nhiều về việc đó.
Một ngày nọ, con trai của tôi bị ngã, đứt dây chằng ở cả hai chân. Bệnh viện phải nẹp hai đinh vít thép vào chân cháu. Cháu khóc dữ dội. Do đó tôi gọi cho chồng mình, nhưng anh ấy không nghe máy. Tôi gọi cho người hàng xóm cùng làm với chồng tôi khi công tác xa. Anh ấy nói với tôi rằng chồng tôi không còn sống cùng nhà mà đã chuyển đi nơi khác. Đó là cách mà tôi phát hiện ra rằng anh đang có nhân tình.
Chồng tôi thừa nhận việc ngoại tình và muốn nộp đơn xin ly dị. Người tình của chồng tôi gọi điện cho tôi và nói những điều khiến tôi thực sự phát điên. Tôi không thể chịu nổi và đã phản ứng lại. Chúng tôi tranh cãi hàng ngày. Thậm chí chị dâu tôi cũng không thể chịu nổi. Chị nói rằng chị ấy sẽ bỏ đi nếu chị là tôi. Nhưng tôi muốn con trai chúng tôi có một gia đình hoàn chỉnh, do đó tôi không làm theo kế hoạch của chồng tôi. Ngày nào tôi cũng khóc. Dường như tôi chỉ sống để tồn tại qua ngày.
Chồng tôi không chăm sóc cho gia đình lẫn con trai của chúng tôi. Do đó tôi phải tự mình làm tất cả. Nhà trường định cho con tôi nghỉ học nhưng cháu muốn tiếp tục tới trường. Sau nhiều lần tôi đến trường và gặp gỡ các giáo viên của cháu và Hiệu trưởng, cuối cùng họ đã đồng ý cho cháu học tiếp. Trong suốt thời gian đó, tôi đã vật lộn để giữ gia đình không bị chia cắt.
Trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã đọc một số sách Pháp Luân Đại Pháp, nhưng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp đã khiến tôi xa rời Đại Pháp và dừng tu luyện. Tuy nhiên, hôn nhân đổ vỡ đã khiến tôi nhận ra rằng người ta không nên dựa dẫm vào những tình cảm con người nơi thế gian. Do vậy sau đó tôi bắt đầu đọc lại các sách Pháp Luân Đại Pháp.
Nhờ học Pháp tôi đã hiểu ra rằng mọi điều xảy ra đều có nguyên nhân. Tâm oán hận hằn sâu trong tâm tôi đã dần vơi đi và tôi ngày càng trở nên bình thản hơn. Thực sự trong xã hội ngày nay các giá trị đạo đức đang trượt dốc và mỗi người đều góp phần trong đó. Nhưng bản chất con người là lương thiện.
Một ngày nọ, tôi đột nhiên nghe nói rằng chồng tôi bị mất khoảng 200.000 Nhân dân tệ trong việc làm ăn. Anh ấy bị bệnh và thực sự ốm yếu. Người tình của anh đã bỏ anh. Tôi tự hỏi bản thân phải làm gì. Vì tôi là một học viên Đại Pháp, tôi nghĩ mình nên làm những gì Sư phụ đã dạy và đo lường mọi việc theo nguyên lý của Pháp. Dù sao thì chúng tôi cũng từng là vợ chồng. Tôi nên đối xử tốt với anh ấy.
Tôi gọi điện cho anh và đó là ngày sinh nhật của anh. Có lẽ anh cảm thấy rằng anh sẽ không còn sống được bao lâu. Anh mắng tôi và nói rằng anh muốn nộp đơn ly dị và rằng tôi không cần phải chăm sóc cho anh ấy. Tuy nhiên, tôi không còn như trước đây vì bây giờ tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giữ vững tâm thái và nói với anh ấy: “Anh ốm quá. Làm sao mà anh có thể nộp đơn ly dị đây? Hãy giữ gìn sức khỏe và đừng lo lắng về tiền bạc”. Tôi quyết định đưa anh về nhà để chữa trị cho anh.
Anh nằm trên giường, rất gầy, chỉ còn da bọc xương. Tôi thấy thương hại cho anh. Sự thiếu hiểu biết của anh ấy đã mang lại quá nhiều rắc rối cho anh. Lúc anh ấy nhìn thấy tôi, anh vẫn chửi rủa tôi và nói rằng tôi là đồ giẻ rách. Tôi chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp và bỏ qua những gì anh ấy nói. Tôi không muốn tranh cãi với anh mà đối xử với anh một cách chân thành.
Khi chúng tôi về nhà, tôi vay một số tiền và đưa anh tới bệnh viện. Anh được chẩn đoán bị hỏng một bên phổi và một bên bị lao. Anh cần nhập viện. Tôi nghĩ tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh và không lo lắng về tình trạng của anh vì mỗi người đều có số phận riêng của mình.
Cứ hai tuần tôi lại tiêu hết khoản tiền vay mượn được. Do đó, tôi lại đi vay người khác. Nhiều họ hàng đã cố gắng khuyên tôi bỏ mặc anh ấy và từ chối cho chúng tôi vay tiền. Tôi vẫn tiếp tục cố gắng. Trong khi đó, chồng tôi vẫn chửi mắng bất cứ ai mà anh thấy: tôi, các y tá, các bệnh nhân khác, v.v… Các y tá tức giận và không muốn chăm sóc anh ấy. Tôi đã thay mặt anh xin lỗi họ.
Thỉnh thoảng anh mắng tôi trước đám đông một cách chủ đích. Thực sự tôi cũng có tức giận nhưng khi tôi nghĩ rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và rằng anh là một bệnh nhân, tôi bèn bỏ qua lời anh nói. Anh không cho tôi gác chân lên giường của anh, do đó cả đêm tôi đứng cạnh lò sưởi để nghỉ ngơi.
Trong hơn 40 ngày, tôi không có lúc nào nằm xuống giường để nghỉ. Một ngày nọ, tôi đã mệt đến mức khi phát hiện có một khoảng trống nhỏ trên giường, tôi đã không nghĩ ngợi nhiều mà nằm xuống và ngủ thiếp đi ngay lập tức. Bác sỹ tình cờ kiểm tra theo thường lệ. Ông nói nhỏ: “Thật không dễ dàng cho cô ấy. Hãy để cô ấy nghỉ ngơi.” Những người cùng phòng bệnh không thể chịu được khi chứng kiến cách cư xử của chồng tôi, do đó không ai quan tâm đến anh ấy. Về phần mình, nếu tôi không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không thể chịu được hoàn cảnh này.
Cuối cùng vào một ngày nọ, trái tim sắt đá của chồng tôi cũng phải cảm động. Khi không có ai ở quanh, anh ấy đã nói với tôi: “Anh thề là từ nay trở đi anh sẽ tốt hơn. Nếu anh còn làm như trước đây, anh không còn là con người nữa. Chúng ta sẽ cùng chung sống hòa thuận khi anh bình phục. Anh hứa sẽ thực hiện những gì vừa nói.”
Chẳng mấy chốc anh đã hồi phục và trở về nhà. Khi chúng tôi về nhà, vì anh ấy đang dưỡng bệnh, tôi gánh vác mọi việc nặng nhọc trong nhà. Tôi cũng bắt đầu làm việc để kiếm tiền hỗ trợ cho gia đình.
Chồng tôi khỏe lên mỗi ngày và có thể bắt đầu làm một số việc nhẹ. Anh ấy đặc biệt biết ơn Đại Pháp. Anh ấy nói với anh chị em của mình: “Pháp môn mà chị dâu các em đang tu luyện thật tuyệt vời.” Anh ấy lái xe đưa tôi đi khắp nơi để phát tài liệu giảng chân tướng. Các em của anh nói với tôi: “Không có chị, anh trai chúng em hẳn đã chết từ lâu rồi. Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt!”
Tôi cũng biết ơn Pháp Luân Đại Pháp, vì tất cả những thay đổi của tôi đều nhờ pháp môn. Chính Đại Pháp đã giúp tôi vượt qua mọi khó khăn và quay trở về với chân ngã của mình. Tạ ơn Sư phụ Lý!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/20/374089.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/3/172692.html
Đăng ngày 25-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.