Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-06-2018] Khi tôi nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên vào năm 1998, ba chữ trên trang bìa đã phát sáng. Tôi vô cùng thích thú và bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong những năm đầu tu luyện, con đường tôi đi đầy trắc trở, quanh co và rời xa tu luyện thời kỳ Chính Pháp. Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã bước đi trên con đường đúng và trở thành một học viên Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp thực sự.

Bước vào tu luyện

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mang bệnh đầy mình. Các khớp tay của tôi luôn rất đau, và tôi bị đau dạ dày nặng do bị dính ruột.

Sau khi tôi nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi học Pháp cùng các học viên khác và luyện công các buổi tối. Chẳng mấy chốc, tôi khỏi mọi bệnh tật.

Chưa đầy 1 năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Giang Trạch Dân (Cựu bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc lúc bấy giờ) đã phát động cuộc bức hại Đại Pháp. Do các phương tiện truyền thông không ngừng vu khống Đại Pháp, chồng tôi lo sợ rằng tôi sẽ bị bức hại và anh ấy sẽ bị liên can. Nỗi ám ảnh của những phong trào chính trị trước đây của ĐCSTQ vẫn còn gây ra những cơn ác mộng cho anh ấy. Với sự sợ hãi đó, anh ấy quyết tâm ngăn tôi tu luyện. Anh ấy đốt các sách Đại Pháp của tôi và đánh tôi khi anh bắt gặp tôi đang luyện công. Một lần, anh ấy đã đánh cho tới khi tôi bị bầm tím.

Sư phụ đã giảng:

“Năng Nhẫn nan Nhẫn, Nan hành năng hành” (Chuyển Pháp Luân)

Vào thời đầu cuộc bức hại, tôi không biết học viên Đại Pháp nên chứng thực Pháp như thế nào. Các học viên quanh tôi tất cả đều chịu bức hại ở các cấp độ khác nhau. Một số người ngừng tu luyện hoặc né tránh. Tôi mất liên lạc với các học viên và không còn môi trường học Pháp nhóm. Theo thời gian, tôi ngày càng trễ nải và trở nên thường nhân hóa.

Năm 2001 tôi bắt đầu bị chảy máu tử cung. Khi đó tôi tới bệnh viện để khám, tôi bị chẩn đoán mang thai ngoài tử cung và cần phẫu thuật cấp cứu. Mặc dù bác sỹ không tự tin cho lắm, ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ và tôi xuất viện sau vài ngày. Tôi đã may mắn sống sót sau hơn 2 tháng chảy máu. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã cứu mạng tôi, vì vậy tôi trở lại học Pháp và luyện công mỗi ngày.

Bước đi lạc lối

Tôi bắt đầu tham gia một nhóm học Pháp không liên tục vào năm 2001 bởi vì tôi sống ở nơi rất xa. Tôi chuyển tới thành phố gần đó và có thể thường xuyên học Pháp nhóm ở đó vào năm 2008. Tuy nhiên, nhóm học Pháp này lại không học bất kỳ bài kinh văn mới nào của Sư phụ. Họ hiểu lầm những lời giảng Pháp của Sư phụ và đi tới cực đoan.

Sư phụ đã giảng:

“Pháp chỉ có thể giảng đến tầng này thôi, cao hơn nữa thì cần dựa vào bản thân chư vị tu rồi mới đắc.” (Chuyển Pháp Luân)

Các học viên đã đọc câu này và hiểu rằng Pháp đã được dạy xong và Sư phụ sẽ không giảng nữa. Họ nghĩ rằng tất cả các kinh văn mới đều là giả và lý do tại sao ĐCSTQ bức hại Đại Pháp là vì các học viên đã đối đầu với ĐCSTQ và do đó tự gây ra rắc rối cho bản thân mình.

Có lý do khác khiến họ không chấp nhận kinh văn mới. Sư phụ đã giảng:

“…do đó những ai tu thành viên mãn trong lịch sử là hết sức thưa thớt ít ỏi” (Tinh tấn yếu chỉ – Vị trí)

Họ đã đoạn chương thủ nghĩa và nghĩ rằng họ là “số ít” những người có thể đạt Viên mãn. Người điều phối của nhóm, ông Tiểu, là một người mù và đã lừa dối tất cả mọi người. Tâm thức của ông Tiểu phù hợp với một số học viên có chấp trước sợ hãi và từ chối bước ra chứng thực Pháp. Họ ngộ Pháp sai và cố gắng viện lý do để biện minh cho hành vi của mình.

Một số học viên ở những nhóm khác đã mang đến các bài kinh văn mới của Sư phụ, các băng ghi âm và video. Ông Tiểu đuổi họ đi và đốt tất cả các tài liệu mà họ mang tới. Ông Tiểu không cho chúng tôi nghe hay đọc những tài liệu đó. Ông ấy cũng không cho phép chúng tôi liên lạc với các học viên đã mang những tài liệu đó đến. Ông ấy liên tục nói với chúng tôi phải học Pháp tại nhà và không ra ngoài giảng chân tướng.

Ngay từ ban đầu khi tôi tham gia nhóm này, tôi đã luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Ông Tiểu thúc giục mọi người tu luyện tinh tấn nhưng cách tiếp cận của ông ấy lại cực đoan. Ông ấy nhấn mạnh sự cần thiết phải buông bỏ tâm cầu danh, lợi và tình. Ông ấy nói với chúng tôi phải buông bỏ mọi dục vọng, cắt đứt quan hệ gia đình và không đi thăm họ hàng hay bạn bè. Tôi vô tình đã theo ông ấy và lấy làm tiếc đã không tham gia bất cứ buổi tụ họp gia đình nào.

Ngược lại, Sư phụ đã dạy chúng ta trong Chuyển Pháp Luân:

“…sinh hoạt và tu luyện một cách bình thường như mọi người. Ở nơi người thường, [nếu] mọi người đều cho rằng chư vị thần hồn điên đảo, mọi người đều không nhìn nhận chư vị như bình thường, tránh xa chư vị, không ai cung cấp cho chư vị cơ hội đề cao tâm tính, không ai coi chư vị như người bình thường, thì tôi nói như vậy không được!” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Tám)

Ông Tiểu cũng nói rằng một người phải nói về những chấp trước vào sắc dục của mình để buông bỏ nó. Ông ấy thúc giục mọi người hướng ngoại tìm để không ôm giữ mọi ý nghĩ hành động xấu. Dưới sự ảnh hưởng của ông ấy, cả nhóm đã hình thành xu hướng hướng ngoại và nhìn vào người khác.

Sư phụ đã giảng:

“Tâm đắc thể hội của các trạm phụ đạo các nơi, tuyệt đối không được làm thành họp mặt ‘kiểm thảo’, thể hội trao đổi về tu luyện của Đại Pháp là “Pháp hội” nghiêm túc nhường ấy, tuyệt đối không thể làm thành hội họp triển khai để vạch trần phía đen tối của xã hội, càng không thể cưỡng chế học viên phải nói ra những khuyết điểm và sai lầm của họ khi làm người thường, tạo thành ảnh hưởng phản diện nghiêm trọng, làm bại hoại danh dự Đại Pháp.” (Tinh tấn yếu chỉ – Thanh tỉnh)

Ông Tiểu bắt đầu nôn ra máu vào năm 2011. Tôi nói với ông ấy: “Ông Tiểu, ông nên hướng nội tìm xem liệu ông có làm gì sai không.” Ông ấy trở nên giận dữ và nói: “Tôi không sai. Tôi đang theo Pháp của Sư phụ.” Ngay khi những lời này thốt ra từ miệng ông ấy, mặt ông ấy biến sắc và bệnh tình của ông đột ngột nặng thêm. Sư phụ đã chờ đợi để ông ấy hướng nội, nhưng ông ấy vẫn tiếp tục khăng khăng rằng ông ấy đúng. Ông Tiểu đã tà ngộ và không thể chấp nhận lời đề nghị hay lời khuyên của bất kỳ ai. Đáng buồn thay, ông ấy đã qua đời.

Con đường tu luyện chân chính

Tôi hăm hở đọc các kinh văn mới của Sư phụ và gặp các học viên mới. Sau 13 năm lầm lạc, cuối cùng tôi đã gặp các học viên Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp chân chính.

Khi tôi được một học viên mời đến xem video biểu diễn nghệ thuật Shen Yun 2012, ngay khi tấm màn sân khấu kéo lên, tôi đã thấy các vị thần hạ thế xuống thế giới này. Sau đó tôi nghe thấy giọng nói của Sư phụ: “Ai muốn theo ta hạ thế làm vương một ngàn năm.” Mặt tôi đẫm lệ. Tôi cảm thấy như thể một đứa trẻ mồ côi cô đơn đang trở về gia viên thực sự của mình. Tôi cảm động sâu sắc khi xem chương trình biểu diễn và biết rằng chỉ có Sư phụ mới có thể làm nó.

Tôi chào mừng Ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới lần đầu tiên vào ngày 13 tháng 5 năm 2012. Các học viên thời kỳ Chính Pháp hoàn toàn khác với những người mà tôi vẫn học cùng. Họ toàn tâm toàn ý làm ba việc.

Tôi đã đọc tất cả các kinh văn gần đây của Sư phụ do đó tôi đã hiểu ra thế nào là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp và làm thế nào để làm tốt ba việc. Tôi muốn bắt kịp nhanh nhất có thể.

Một ngày, một học viên cao tuổi đưa tôi đi cùng bà để phát tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Chúng tôi bước vào một tòa nhà cao tầng và leo cầu thang, tầng nọ tiếp tầng kia, để phân phát các tài liệu đó tới mọi căn hộ ở đó. Khi tôi bắt đầu leo lên cầu thang, tim tôi đập thình thịch trong khi người học viên 80 tuổi đi cùng leo cầu thang một cách nhẹ nhàng.

Tôi muốn trực diện nói với mọi người chân tướng về cuộc bức hại và vẻ đẹp của Đại Pháp, nhưng thỉnh thoảng tôi không biết cách nói như thế nào. Tôi rất buồn vì không làm tốt hơn được. Tâm tôi tràn ngập sợ hãi khi tôi nghe kể về các học viên đã bị bức hại tàn bạo như thế nào. Tôi cảm nhận được rằng các học viên đã phải khó khăn như thế nào để làm tốt ba việc dưới áp lực lớn như vậy. Các học viên đã bền gan vững chí kiên tu Chính Pháp dưới sự bức hại tàn bạo thật không hề đơn giản và họ thật tuyệt vời.

Cuối cùng, tôi đã có thể phân phát tài liệu và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp trực diện. Tôi đang đi trên con đường tu luyện chân chính. Tôi tràn đầy năng lượng và cuộc đời tôi đã trở nên có ý nghĩa.

Chồng tôi, người đã từng phản đối tôi tu luyện, giờ cũng đã bắt đầu tu luyện. Ông ấy xem các video và đọc các tài liệu giảng chân tướng. Ông ấy càng xem nhiều, ông ấy càng thích chúng. Môi trường gia đình tôi đã cải thiện và các con của chúng tôi cũng hiểu Đại Pháp và ủng hộ chúng tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/14/368759.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/27/172625.html

Đăng ngày 24-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share