Viết bởi một đệ tử Tây Phương

[Minh Huệ] Kính chào Sư phụ! Kính chào các bạn đồng tu!

Trước khi chính sách khủng bố bắt đầu, tôi đã bắt đầu làm việc trong các nhóm dịch thuật cho Đại Pháp. Trong những năm qua, hấu hết những việc giảng rõ sự thật mà tôi tham gia đều có liên hệ đến việc dịch thuật. Đầu tiên, khi tôi bắt đầu dịch thuật, tôi bước vào một trạng thái mà các từ ngữ hầu như tự nhiên tuôn trào ra. Đây là một trạng thái rất khích lệ và tôi cảm thấy như Sư phụ đang ở bên cạnh tôi, giúp cho tôi vượt qua những chướng ngại và cho tôi sức mạnh. Tự nhiên tôi thấy việc dịch thuật là vai trò mà tôi có thể đóng góp trong thời Chánh Pháp này.

Tuy nhiên, sau khi tham gia vào dịch thuật trong một thời gian, tôi cũng trải qua những điều giống như các đệ tử khác trong ban dịch thuật — cảm thấy rất cô đơn. Không phải chỉ là sự cô đơn bình thường đâu, mà còn có thêm chấp trước là muốn những người khác thấy, biết được những điều mà tôi đã hoàn thành và thích thú những điều mà tôi đã làm. Nhưng đối với những người trong ban dịch thuật, chỉ có một vài người thật sự biết được những điều chúng tôi đang làm. Trong khi nói chuyện với các đệ tử mà đã ra khỏi ban dịch thuật để làm những công việc khá, rất thông thường tôi thấy được hai chấp trước mà họ không qua được, tuy nhiên họ luôn luôn tìm cách tránh né với lý luận như "có việc khác quan trọng hơn tôi cần phải làm". Điều này khó vượt qua được, và cũng là một chấp trước dễ che đậy, như là đi làm những việc khác để nghe cho có lý, và là lý do chính đáng để không tham gia vào công tác dịch thuật.

Để trừ diệt những chấp trước đó, tâm trí cần phải thanh tỉnh trong Pháp và hiểu biết rằng điều quan trọng là cần phải tu luyện thật tinh tấn. Tôi thường trở nên thanh tỉnh hơn và học Pháp trước khi tôi dịch bài, và nếu khi nào tôi có ý nghĩ rằng "tôi nên làm công việc khác", tôi biết rắng lúc đó tôi cần phải rất thanh tỉnh, hiểu rõ, đè bẹp lên chấp trước, và thật sự phải nhìn vấn đề từ quan điểm của Pháp, chứ không phải đặt trên suy nghĩ hay chấp trước của tôi. Với ý nghĩ như thế tôi thật sự nhìn cẩn thận nếu các công việc khác quan trọng hơn việc dịch thuật. Sau một thời gian suy nghĩ chín chắn, tôi thấy vượt qua dễ dàng hơn.

Mặc dầu dễ dàng hơn, tu luyện không phải chỉ có thế. Tôi nhớ những ngày đầu tiên tôi không được tham gia vào những cuộc Pháp Hội hay những cuộc biểu tình với các đệ tử khác, vì tôi phải ỏ nhà để làm những công tác mà các đệ tử ấy để lại khi họ tham gia vào những công tác đó. Tôi không một chút ngần ngại làm việc này và rất nhiều lần khi có Pháp Hội hay biểu tình hay những công tác Đại Pháp khác, tôi sẽ phải ở nhà chuấn bị dịch thuật nhiều hơn cho những hoạt động đó. Tôi hiểu rằng đây là việc làm tốt, vì tôi ủng hộ việc làm các đệ tử khác để toàn thể chúng ta, như một thân thể, có thể làm được nhiều việc một cách toàn diện hơn. Tôi biết rằng tôi không cần có mặt tại đó, vì tôi phải làm việc theo vai trò của tôi, hoàn thành trách nhiệm của tôi. Mọi việc đều tốt đẹp cho đến khi các đệ tử khác bắt đầu hỏi tôi tại sao tôi ít khi đi dự Pháp Hội hay những dịp hoạt động Đại Pháp rộng lớn khác, mà cứ ở nhà hoài. Vì lý do an ninh của công việc dịch thuật, tôi không thể nói với họ chi tiết việc tôi làm, chỉ nói rằng tôi có ít việc dịch thuật cần phải làm . Thật ra, cho đến khi tâm tôi muốn cho mọi người biết rằng tôi đã tu luyện rất tốt và làm rất nhiều việc tốt cho Đại Pháp. Ngược lại, các đệ tử khác thấy khó hiểu khi tôi không đi dự Pháp Hội với họ, và có những ý nghĩ khác về tôi. Cuối cùng, bằng cách học Pháp, để thanh tỉnh, và nhìn vào hoàn cảnh thực tại với tâm trong sáng, tôi mới có thể có được sự hiểu biết đúng đắn và tiếp tục làm những việc dịch thuật cần thiết, không cần biết những người khác hiểu hay không, và tôi vẫn cứ kiên nhẫn làm hết những việc mà tôi nghĩ rất cần làm. Khi Chính niệm vững mạnh như thế, thì những điều hiểu lầm của các đệ tử khác đều thật sự biến mất.

Khi thời Chánh Pháp tiến mạnh, thì bài cần được dịch càng nhiều và trang web của chúng tôi càng trở nên tốt đẹp hơn. Có rất nhiều bài có giá trị về giảng rõ sự thật tại Trung quốc, nhưng rất nhiều bài thì chỉ có ý nghĩa thực tế tại hoàn cảnh Trung quốc, vì những bài đó nói về hoàn cảnh, con người, văn hoá, cách suy nghĩ, sinh sống, thói quen của người Trung quốc. Khi những đệ tử Trung quốc đọc những bài đó, họ nhận được ý nghĩa ngay lập tức, vì nó hợp với quan điểm của họ, cho nên những bài đó rất có giá trị với họ. Nhưng khi dịch những bài đó, đôi khi chúng không còn hữu hiệu , vì cách suy nghĩ, văn hoá, hay Anh ngữ…hoàn toàn khác hẳn với người Trung quốc. Chính vì điều này, nhóm chúng tôi quyết định rằng trong khi chúng tôi vẫn tiếp tục dịch những bài từ Hoa ngữ, chúng tôi cần phải viết thêm những bài bằng Anh ngữ để cho những bạn đọc Anh ngữ đọc. Trong khi tôi vẫn làm công tác dịch thuật, những đệ tử khác tình nguyện gánh bớt một phần công tác của tôi để tôi có thể tập trung viết thêm bài bằng Anh ngữ. Thật ra, tôi rất xúc động khi các đệ tử ấy làm như thế, vì tôi biết rằng các đệ tử khác hoàn toàn đặt Pháp lên trên hết, vì để cứu độ chúng sinh, họ đã tình nguyện gánh bớt gánh nặng cho người khác để người khác rảnh tay làm tốt những việc khác cho trang web của chúng ta. Sư phụ dạy chúng ta nên hợp tác với nhau, và tôi nghĩ rằng đây là một ví dụ tốt nhất để chứng tỏ rằng chúng ta tự nguyện dứt bỏ quyền lợi của cá nhân mỗi chúng ta và hợp tác với nhau để cho việc Hồng Pháp được tốt đẹp hơn.

Trước đây, tôi đã viết rất nhiều bài mà các đệ tử khác khen là viết rất khá, có nhiều ý nghĩ sâu xa, và đưa ra nhiều điểm mà họ chưa từng nghe qua. Vì điều này, tôi lại có thêm một chấp trước là không cần biết việc gì khó đến đâu, hay câu hỏi rắc rối đến đâu, tôi bao giờ cũng giải ra được. Dĩ nhiên, khi tâm chúng ta tỉnh lặng và chúng ta học Pháp với tâm tỉnh lặng và không tìm cầu, bất cứ câu hỏi nào chúng ta cũng có thể trả lời được. Tình trạng này cũng có thể đạt được nếu chúng ta chuyên tâm học Pháp và khi có câu hỏi hay vấn đề gì nẩy sinh, chúng ta dùng Pháp để giải quyết thì mọi việc sẽ được giải quyết tốt đẹp. Mặc dầu điều thật sự là những câu trả lời đều có được là vì chúng ta có Chính niệm, và thanh tỉnh, nhưng nếu chúng ta nghĩ rằng chúng ta hay quá, giỏi quá và có thể nhìn vấn đề rõ ràng, thì cái chấp trước này sẽ làm cho chúng ta không còn thấy vấn đề rõ ràng nữa. Đây chính là một trở ngại lớn lao mà tôi vượt qua khi tôi bắt đầu viết. Trước đây tôi phải ngồi xuống và suy nghĩ "Ô, tôi có thể thấy được vấn đề này rõ ràng — cứ cho tôi thêm những điều khó khăn hơn đi". Với tâm trạng như thế trước khi viết, ngay khi tôi đặt bút xuông viết, thì đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tâm trí tôi bị lộn xộn mọi thứ. Tôi thấy lạ lùng thật, vì điều này chưa bao giờ xảy ra cho tôi khi tôi muốn viết bài. Sự khác nhau là trước đây khi tôi viết bài, tôi không bao giờ có tạp niệm trong đầu, tôi chỉ cần có sự hiểu biết và viết xuống để chia sẻ – tất cả rất đơn giản và ý nghĩ rất trong sạch. Vì thấy được chướng ngại này, mặc dầu, chỉ là bước đầu. Bây giờ, bất cứ khi nào tôi ngồi xuống viết bài, tôi thường phải tập những bài Công Pháp trước và học Pháp. Tôi cũng chắc chắn rằng tôi phải rỏ vấn đề mà tôi muốn viết vì để cứu độ chúng sinh hay chia sẻ sự giác ngộ của tôi với các bạn đồng tu; điều mà tôi cần nhất là sự thanh tỉnh, hiểu biết và phải trong tâm trí tỉnh lặng, không có tạp niệm, ý nghĩ là hay, là giỏi hơn người khác.

Sau khi bắt đầu làm như thế, tôi thấy có nhiều thay đổi tốt đẹp, và tôi có thể nghĩ được rõ ràng hơn và Pháp thật sự dễ dàng chảy vào tâm trí của tôi, giúp giòng tư tưởng tôi chảy dài theo tốc độ viết của tôi. Mặc dầu tình trạng này cũng rất tốt đẹp; tuy nhiên tôi vẫn còn mang nhiều chấp trước mà tôi chưa trừ dứt được. Sau khi nghĩ đến vấn đề này, cái phần mà tôi chưa dứt hẳn là tính ích kỷ, cá nhân. Mặc dầu tôi đã bỏ được những ý nghĩ về khả năng của tôi là có thể "giải quyết mọi vấn đề", còn lại trong tâm trí của tôi là "của tôi, tôi, cho tôi". Tôi vẫn cảm thấy rằng tôi là người viết bài này, và vì thế tôi cần giải quyết vấn đề. Dĩ nhiên chịu trách nhiệm cho việc làm chúng ta và làm tốt những việc đó rất là quan trọng, nhưng điều này không phải là vấn đề. Vấn đề mà tôi muốn nói là tôi quá chú trọng đến tôi, trong khi bài này không phải là để chứng thực cho tôi, nhưng mà để chứng thực Pháp. Tôi nghĩ về các đệ tử khác, làm sao để họ có thể gánh vác nhiều công việc cho Đại Pháp mà có thể viết được nhiều nữa, nhưng tôi không thể vượt qua tầng cấp của mình, khi tôi chỉ nghĩ đến mình. Sau khi tôi khám phá được cái chấp trước này, tôi có thế trừ diệt nó một cách dễ dàng hơn.

Một khi chấp trước được trừ bỏ, tôi bắt đầu hỏi các đệ tử khác về ý kiến của họ về đề tài nào tôi cần viết, điều gì cần được nêu lên….Trước khi tôi hỏi ý kiến của họ, thì tôi có ý nghĩ rằng , nếu tôi mà không thể tìm được đề tài để viết , thì tôi nghĩ người khác sẽ không thể nào làm được. Cái ý nghĩ này xuất phát từ chấp trước củ mà tôi nhắc trước đây là tôi là ngươì mới có đủ khả năng giải quyết vấn đề, vì một phần tôi rất khinh thường những người khác. Vì điều này, mặc dầu nó không mạnh bằng trước đây, vì một phần tôi đã trừ diệt được chúng. Tuy nhiên, cả hai chấp trước hợp lại nó trở thành một chướng ngại. Tôi thật sự kinh ngạc, các đệ tử khác đã làm tan chướng ngại này, và những chấp trước này nay lại rõ ràng trước mắt tôi. Điều này làm được khi tôi chịu hỏi ý kiến người khác cho đề tài viết của mình, và tự nhiên nó nổi lên một cách rỏ rệt, và trở thành một đế tài đáng chú ý đến, điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ ra. Tôi hiểu rằng chúng là những ý niệm trong sạch, và Pháp đã làm cho chúng biểu hiện rõ ràng mà không có gì che chở chúng hết. Trong lúc đó, chính Sư phụ đã giúp để vạch chúng ra trước mắt tôi, và tống khứ hết những ý nghĩ, niệm rằng tôi giỏi hơn, tốt hơn mọi người.

Qua công việc dịch thuật, và sau này là viết bài, đã cho tôi những cơ hội đáng quý để vạch rỏ những chấp trước của tôi, và tôi vẫn phải cần thanh tỉnh trong công việc mình làm. Tu luyện cá nhân cần phải được làm việc chung với việc làm, nhưng chúng ta không bao giờ quên rằng việc làm chúng ta là để cứu độ chúng sinh trong thời Chánh Pháp. Tôi hiểu rằng không cần biết là chúng ta có chấp trước hay không, công việc chúng ta làm không thể gây thiệt hại được. Thậm chí chúng ta có chấp trước, chúng ta không thể đặt nó lên trên việc cứu độ chúng sinh được. Chúng ta không nên lợi dụng mổi khi chúng ta tìm ra chấp trước, chúng ta ngừng làm việc để trừ diệt chấp trước của mình. Ngược lại, chúng ta nên trừ diệt chấp trước của mình trong khi mình làm việc cho Đại Pháp, và bình thường thì, theo cách này thì công việc của chúng ta càng có kết quả cao hơn, và trong lúc đó, chúng ta cũng có thể trừ dứt được chấp trước của mình. Với cách này, vấn đề tu luyện cá nhân của chúng ta vẫn tốt đẹp và nhất là công việc Đại Pháp, cứu độ chúng sinh càng tốt đẹp hơn nữa.

Cám ơn Sư phụ và các bạn đồng tu đã cho phép tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình. Xin chỉ giáo cho những điểu chưa thích hợp.

30-10-2004

 

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2004/10/30/87957.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2004/11/7/54284.html.

Dịch ngày 8-11-2004, đăng ngày 9-11-2004; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share