Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Bắc Kinh
[MINH HUỆ 27-03-2015] Ông Trương là một học viên Pháp Luân Công. Ông vừa mới mua một máy in màu để phục vụ cho việc sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Trên đường đến trạm xe buýt, ông đã gặp Thái Minh (hóa danh). Thái Minh làm việc ở Phòng 610. Thái đã bức hại và sách nhiễu ông Trương trong nhiều năm và ông lo lắng rằng Thái sẽ làm gì đó khi anh ấy nhìn thấy chiếc máy in. Tuy nhiên, ông đã quyết định nói chuyện với anh ấy về Pháp Luân Công.
Thái đã nhận ra ông Trương ngay và nói: “Thật là trùng hợp. Ông vẫn khỏe chứ?” Anh ấy không nói bất cứ điều gì về chiếc máy in, mà còn giúp ông Trương mang nó lên xe buýt và ngồi bên cạnh ông.
Ông Trương hỏi: “Anh vẫn làm việc ở cái nơi mà gây bao nhiêu khó khăn cho người tốt à?” “Thật không may là tôi vẫn còn làm ở đó,” Thái trả lời. Ông Trương tiếp tục nói với anh ấy về những nỗ lực của các học viên Pháp Luân Công để nâng cao nhận thức về cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản.
Sau khi nghe ông Trương nói một lúc, Thái nói: “Ông Trương, tôi đồng ý với ông. Tôi đã đọc nhiều tài liệu về Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy mệt mỏi về công việc của mình, đặc biệt vì nó trái với lương tâm của tôi. Ông có thể giúp tôi tìm một công việc khác được không?”
Ông Trương nói: “Anh vẫn có thể làm người tốt ngay cả khi anh làm việc trong Phòng 610. Dùng chức vụ của mình để bảo vệ những người tu luyện, đó là việc đại thiện tích được đại đức. Anh sẽ được phúc báo trong tương lai.”
Thái mỉm cười: “Cảm ơn ông. Tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên của ông.”
Trước khi họ chia tay nhau, Thái đưa cho ông Trương số điện thoại của anh ấy và nói rằng: “Nếu sau này có ai làm phiền ông, hãy gọi cho tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp ông.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/27/306752.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/5/149611.html
Đăng ngày 26-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.