Bài viết của một học viên từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-03-2015] Khi tôi nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc đàn áp môn tu luyện do chính quyền Trung Quốc phát động, nhiều người đã bày tỏ thiện tâm đối với Đại Pháp. Lập trường của họ đặc biệt có ý nghĩa khi hàng trăm nghìn học viên tại Trung Quốc hiện đang bị tra tấn tại các trại tạm giam, nhà tù và các trung tâm tẩy não vì nhất quyết không chịu từ bỏ đức tin của mình.

Tiếp theo Phần 1

“Anh nên lắng nghe các học viên Pháp Luân Đại Pháp”

Khi đi sửa giày, tôi hỏi người thợ đóng giày xem ông có biết về việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSQT) không. Ông nói: “Tôi thoái rồi.” Sau đó, ông chỉ về phía một người đàn ông khác: “Hãy giúp ông ta. Ông ta là cựu Đảng viên và vẫn chưa thoái.”

Tôi hỏi người đàn ông: “Ông là thành viên của ĐCSTQ à?” Ông ta đáp: “Đúng rồi.”

Tôi nói: “Ông biết có bao nhiêu thành viên của ĐCSTQ tham nhũng không? Tất cả đều muốn kiếm nhiều tiền, không ai thực sự muốn giúp người dân.” Người đàn ông gật đầu.

Tôi nói thêm với ông ấy rằng tình hình sẽ không thay đổi khi chỉ thay đổi trong bộ máy lãnh đạo. Bản chất của ĐCSTQ đã định ra rằng không ai trong Đảng có thể thực sự giải quyết vấn đề từ bên trong nội bộ.

Ông đã quyết định thoái ĐCSTQ và hỏi: “Ai cho anh tiền để in tất cả những tài liệu của anh?” Tôi cười: “Chúng tôi đã lấy tiền túi của mình để in. Đó là tiền của chúng tôi. Ví dụ, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp 16 năm, trong suốt khoảng thời gian đó, tôi đã không phải trả tiền thuốc men vì môn tu luyện giúp tôi có sức khỏe tốt. Vì vậy, chúng tôi đã tiết kiệm được tiền.”

Người đàn ông gật đầu và nói: “Tôi hiểu rồi.”

Tôi bắt chuyện với một người khác. Anh ta hét về phía tôi: “Cộng sản sẽ không bao giờ được Pháp Luân Công các anh nhìn nhận!” Tôi nói: “Các nhà lãnh đạo cộng sản đã lấy tiền của người dân bỏ vào túi riêng của họ.” Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi: “Tôi không muốn nghe. Đừng nói chuyện với tôi!”

Một khách hàng của người thợ đóng giày nói với anh ta: “Anh lên lắng nghe người khác. Lắng nghe các học viên Pháp Luân Đại Pháp.”

Người đàn ông tiếp tục hét lên: “Anh dám nói điều gì tương tự về bộ máy của ĐCSTQ không? Nào đi, đi đến đó!” Anh ta chộp lấy tay tôi. Tôi giữ tay anh ta và nói: “Thế thì lên tắc xi.” Anh ta do dự và cuối cùng buông tay tôi ra: “Tôi không muốn đi nữa.” Những người chứng kiến sự việc đã cười.

“Không ai ở nơi làm việc của tôi gia nhập Đảng”

Tôi từng thấy một người thanh niên đứng bên lề đường. Tôi biết anh ta là một thủy thủ và về nhà trong kỳ nghỉ phép. Tôi hỏi xem anh có biết về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và phong trào thoái ĐCSTQ không. Anh nói: “Tất cả chúng tôi đều biết. Chúng tôi thường ra nước ngoài. Các thành viên của ĐCSTQ bị bắt vì làm gián điệp bên ngoài Trung Quốc. Hiện giờ, ở chỗ tôi làm việc không có ai gia nhập Đảng.”

“Hãy cho các bạn của cháu phần mềm vượt tường lửa”

Tôi từng giới thiệu phần mềm vượt tường lửa cho một học sinh trung học. Tôi bảo cậu ta tìm thông tin về cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp trên mạng.

Một vài ngày sau, tôi lại gặp cậu ta một lần nữa. Lần này, cậu ta đi cùng hai bạn cùng lớp. Cậu ta nói với tôi: “Dì ơi, cháu đã bị sốc sau khi lên mạng mà không bị kiểm duyệt. Xin dì cho mấy bạn của cháu phần mềm đó.”

“Xin hãy bảo trọng”

Tôi từng qua một ngôi trường. Lúc tan học, nhiều bậc phụ huynh đón con em của họ. Tôi dừng lại tại một chiếc xe sang trọng và hỏi xem tài xế từng nghe về phong trào thoái ĐCSTQ không.

Anh ta hỏi: “Chị là ai? Một học viên Pháp Luân Đại Pháp?”

Sau khi xác nhận, anh ta nói: “Chị có biết tôi làm gì không?”

Tôi đáp: “Dù anh có là cảnh sát, thì tôi vẫn cần phải cho anh biết thông tin quan trọng này.”

Hóa ra anh ta thực sự là cảnh sát.

Tôi giải thích cho anh ta quan niệm truyền thống về nghiệp lực luân báo, niềm tin rằng “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo”. Tôi nói với anh ta rằng ĐCSTQ sẽ phải chịu trách nhiệm cho tội ác của nó, đặc biệt là cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Các thành viên của ĐCSTQ sẽ phải chịu tội nghiệp nếu không cắt đứt mối quan hệ với nó.

Anh ta đã nhận phần mềm vượt tường lửa và nói: “Cảm ơn chị. Xin hãy bảo trọng!”

Đây chỉ là một vài ví dụ về những gì mà tôi gặp hàng ngày ở Trung Quốc. Tôi trân quý lòng tốt của mọi người, đặc biệt trong hoàn cảnh cuộc đàn áp tàn bạo đang diễn ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/14/306261.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/19/149390.html

Đăng ngày 08-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share