Bài viết của Shu Zhen
[MINH HUỆ 03-08-2007] Cuộc bức hại Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dựa trên hai điều: dối gạt và vũ lực. Khi mà càng có nhiều dữ kiện của cuộc bức hại đang được phơi bày, thì vũ lực càng ngày càng trở nên bí mật hơn. Nhưng sự dối gạt tiếp tục thay đổi và trở nên càng gia tăng hơn. Những lời dối gạt của ĐCSTQ tiếp tục là một trở ngại cho nhiều người để hiểu dữ kiện của cuộc bức hại và bản chất của Pháp Luân Công. Nói chung có bảy loại dối gạt mà ĐCSTQ truyền bá về Pháp Luân Công:
Một, gọi cuộc bức hại là ‘cứu giúp’ các học viên. Cuộc bức hại tàn bạo rộng lớn của nó đã diễn tả như là một cách để cứu các học viên Pháp Luân Công. Các lời dối gạt đó đã gạt được nhiều người Trung Quốc. Ví dụ, các học viên Pháp Luân Công bị kêu là ‘mê tín’, ‘từ chối thuốc mặc dù bị bệnh’, và ‘tự vẫn’. Dân chúng mà không rõ về bản chất của ĐCSTQ dễ dàng bị gạt bỡi loại dối gạt này.
Hai, khiến dân chúng sợ bằng cách gọi Pháp Luân Công là ‘nguy hiểm’. Nếu ĐCSTQ chỉ bức hại Pháp Luân Công bằng cách dùng lời dối gạt đầu, cho rằng cuộc bức hại là kỳ thật để cứu các học viên, những người mà không tập luyện có thể không chú ý về đó. Điều đó khiến cho nó khó mà lôi cuốn được nguyên xã hội vào cuộc bức hại. Như vậy, ĐCSTQ cũng cần truyền bá lời dối gạt như là ‘tập Pháp Luân Công là nguy hiểm cho người khác’, để cho càng có nhiều dân chúng hơn ủng hộ cuộc bức hại. Chúng làm cho nó xem như là qua sự tiêu trừ Pháp Luân Công sẽ là bảo vệ và có lợi cho những ai mà không tập luyện nó. Những lời dối gạt của ĐCSTQ về các học viên giết và đầu độc những người khác, và làm rối loạn trật tự xã hội, tất cả thuộc về loại này.
Ba, làm loạn các dữ kiện bằng cách nói rằng Pháp Luân Công bị ‘điều khiển’. Đối với những người mà kỳ thật đích thân biết rõ hoặc làm việc với các học viên Pháp Luân Công, thì hai loại dối trá đầu có thể không dùng được, vì họ đã thấy rằng những người tu Pháp Luân Công là những người tốt. Đó là vì sao ĐCSTQ cần vẽ Pháp Luân Công như là một nhóm bị ‘điều khiển’, gọi những người tốt đó là những ‘người bị điều khiển’. Nó làm cho người ta có cảm tưởng là các học viên là bị điều khiển bởi những người khác và như vậy trở nên nguy hiểm. Các lời dối gạt đó có thể khá gạt được người. Ví dụ, cái gọi là “bao vây nhà báo tại Thiên Tân, ” “bao vậy Trung Nam Hải, ” và “có hậu ý [của những người điều khiển]” tất cả đều là lời dối gạt loại này.
Bốn, thúc dục cái sợ của dân chúng rằng Pháp Luân Công là một mối hiểm nguy cho chế độ. Đối với những người mà biết được các dữ kiện của cuộc bức hại, ba loại dối trá trên không dùng được. Kết quả là ĐCSTQ cần gia tăng sự sâu xa của lời dối gạt của nó. Dân chúng Trung Quốc, đã bị thâm nhập trong văn hoá ĐCSTQ từ nhiều chục năm, thường nhìn ra rằng chế độ ĐCSTQ không thể chấp nhận sự thách đố nào. Vì vậy, mọi tư tưởng hoặc hành động mà ĐCSTQ cho là có thể thách đố là chắc chắn sẽ bị kềm chế. Con số học viên đông làm cho Pháp Luân Công trở thành một mục tiêu dễ dàng để bị chụp mũ là ‘cạnh tranh với Đảng để giành dân’. Nhiều người vậy thì ‘tự nhiên’ bảo vệ lợi lộc và quyền lực của ĐCSTQ và cố ‘hiểu ĐCSTQ’. Loại dối trá này cũng bao gồm những cái gọi Pháp Luân Công là ‘chống Đảng’ và ‘chống Xã hội chủ nghĩa’.
Năm, điều động lòng yêu nước và chụp mũ Pháp Luân Công là ‘chống Trung Quốc’. Các học viên Pháp Luân Công đã làm sáng tỏ sự thật trên căn bản toàn thế giới. ĐCSTQ không thể giải thích tại sao trên toàn thế giới là ủng hộ Pháp Luân Công. Để có thể duy trì cuộc bức hại, nó cần cho lý do cho dân chúng. Vì vậy nó gọi tất cả các nhóm mà ủng hộ Pháp Luân Công và lên án cuộc bức hại là ‘những lực lượng chống Trung Quốc’. Nó còn vu khống Pháp Luân Công là ‘công cụ của những lực lượng chống Trung Quốc’. Từ khi Cửu Bình đã khơi dạy một làn sóng lớn ‘thoái ĐCSTQ, sự giải thể của ĐCSTQ là không tránh được trong nay mai. Dưới điều kiện như vậy, loại dối gạt này có thể dùng được cho những người mà lầm lộn ĐCSTQ với chính Trung Quốc.
Sáu, trân tráo phủ nhận dữ kiện. Vì càng ngày càng có nhiều dữ kiện về cuộc bức hại được phơi bày, không thể nào mà ĐCSTQ dấu diếm được các tội ác của nó; máu của người dân vô tội đã nhuộm đầy tay của nó. Đó là vì sao nó cần phải phủ nhận các dữ kiện. Cách thẳng nhất để phủ nhận là chỉ là gọi là dữ kiện về bức hại là ‘lời nói dối.’ Ví dụ, nó chỉ giản dị phủ nhận tội ác của nó đã làm đối với Cao Dung Dung, Liao Yuanhua, Wei Xingyan, và các học viên Pháp Luân Công mà nội tạng đã bị cướp lấy để bán. Nhưng sự phủ nhận không còn hữu hiệu trước những núi chứng cớ.
Bảy, chụp mũ các học viên Pháp Luân Công và vị sáng lập là “thối nát” để làm loạn tư tưởng của dân chúng. Chế độ ĐCSTQ đã trở nên thối nát ở mọi tầng cấp, và dân chúng có phản cảm đối với điều đó. Sư tham nhũng trong chính quyền là phản ảnh của sự đồi truỵ đạo đức trong xã hội Trung Quốc dưới sự thống trị của ĐCSTQ. Trái lại, một trong những đặc tính xuất sắc nhất của Pháp Luân Công là nó đã làm ngưng sự đồi truỵ tinh thần và kỳ thật đã làm thăng tiến tâm tính đạo đức của dân chúng. Đó là một trong những lý do mà con số những học viên Pháp Luân Công tăng gia mau lẹ như vậy. Mỗi học viên có thể làm chứng cho điều này. Các học viên Pháp Luân Công tự thay đổi theo lời dạy của Ông Lý Hồng Chí và các giá trị tinh thần. Để bội nhọ hình ảnh của Pháp Luân Công, ĐCSTQ chế tạo những lời dối trá rằng Ông Lý Hồng Chí “thu tiền, từ chối cứu người đang chết, sống trong một ngôi nhà lộng lẫy, và lái xe đắt tiền.” Từ các lời dối trá đó, nó trở thành dễ cho dân chúng đưa đến kết luận là Pháp Luân Công thối nát, giống như chế dộ ĐCSTQ, khiến cho dân chúng có thể chấp nhận cuộc bức hại.
Kỳ thật, tất cả các lời dối gạt rất dễ mà nhìn ra nếu người ta nghĩ có lý trí một chút về các vấn đề. Ví dụ:
Nếu như ĐCSTQ thật sự muốn ‘cứu giúp’ các học viên Pháp Luân Công, vậy tại sao nó đã làm cho các học viên phải bỏ nhà đi và làm đổ vỡ gia đình họ? Tại sao nó không cho người ta nói lên một lời sự thật và công lý về Pháp Luân Công?
Nếu Pháp Luân Công thật sự ‘nguy hiểm’ cho xã hội, vậy có cần chăng đi điều động một chiến dịch lấy chữ ký của dân chúng chống nó? Nếu như ĐCSTQ mà thật sự để thời giờ và sức lực lên những mối nguy hiểm thật sự cho dân Trung Quốc như là an ninh công cộng, tham nhũng, và đồ ăn có độc?
Nói về ‘bị điều khiển’, làm sao một người có thể điều khiển 100 triệu người một cách dễ dàng như vậy? Các sách Pháp Luân Công là sẵn sàng đó cho công chúng, và các nơi tập công mở rộng cho mọi người. Phải chăng ĐCSTQ nói rằng các học viên Pháp Luân Công bị điều khiển vì họ đi theo ‘Chân Thiện Nhẫn’? Phải chăng đó là cái quyền của người dân Trung Quốc đi tìm những giải pháp pháp lý khi bị bức hại một cách bất hợp pháp? ‘sự điều khiển’ đó ở đâu?
Nếu như ĐCSTQ lo rằng Pháp Luân Công là một mối nguy cho chế độ của nó, chúng ta phải hỏi tại sao tập thiền định và làm người tốt lại có thể hăm doạ ĐCSTQ. Các học viên Pháp Luân Công đi theo tập công là tự nơi ý họ. Phải chăng đó là một thành quả, không phải là một cái lỗi, là Pháp Luân Công có thể thăng hoá tâm tính đạo đức của người dân? Nếu điều này hăm doạ ĐCSTQ, phải chăng đó có nghĩa là ĐCSTQ đã mất đi cái uy quyền tinh thần của nó? Đó phải chăng cho thấy rằng Pháp Luân Công quả thật là đáng khen?
Đối với sự chụp mũ Pháp Luân Công ‘chống Trung Quốc’, người ta phải ghi nhận rằng mỗi cuộc khủng bố vì mục đích chính trị trong lịch sử của ĐCSTQ đều đối mặt với sự chống đối. Không may thay, tất cả các sự chống đối đó đều bị làm im tiếng bằng vũ lực. Từ khi ĐCSTQ nắm lấy quyền bính gần 60 năm qua, gần 80 triệu dân Trung Quốc đã chết do vì các phong trào chính trị và bức hại khác nhau. Nếu mỗi người Trung Quốc chống đối nó, các cuộc bức hại sẽ đã không thành công. Chúng ta phải chọn gì, chịu đựng sự tàn bạo của ĐCSTQ, hay là dùng các cách khác nhau để phơi bày cuộc bức hại và giảm thiểu các tổn hại?
Còn gọi các dữ kiện của cuộc bức hại là ‘nói dối’, thì sự xem xét lịch sử của ĐCSTQ có thể soi sáng chúng ta về vấn đề này. ĐCSTQ không bao giờ biết mắc cỡ trong việc nói dối và dùng vũ lực. Nó cũng có một thói quen gọi các nạn nhân là ‘kẻ nói dối’. Nếu như ĐCSTQ quyết chắc chúng là dối, tại sao nó lại sợ cộng đồng quốc tế đi điều tra tình hình? Sự thật là, nó không bao giờ để cho cộng đồng quốc tế điều tra bất kỳ mỗi một vụ khủng bố nào mà các học viên Pháp Luân Công phơi bày ra. Tất cả điều nó có thể làm là gia tăng cuộc bức hại và buộc người ta làm chứng giả dối, hoặc là giết chết nạn nhân để che dấu sự thật.
Cuối cùng, nói về vấn đề vị sáng lập Pháp Luân Công “tham nhũng, ” người ta có thể tìm được câu trã lời dễ dàng bằng cách đọc quyển Chuyển Pháp Luân hoặc hỏi bất kỳ một học viên Pháp Luân Công nào. Chỉ một người có đức tính cao thượng mới có thể dẫn dắt hơn 100 triệu người để thăng tiến chính đức tính của họ. Tại sao ĐCSTQ thối nát không thể nâng đạo đức tâm tính của người ta? Sự đối nghịch là quá rõ rệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/3/160117.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/8/22/88803.html
Đăng ngày 01-10-2007; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.