Bài viết của đệ tử Đại Pháp Đại lục

[MINH HUỆ 30-05-2021] Tôi luôn cho rằng bản thân mình không có tâm phàn nàn. Nhưng mẹ tôi, đặc biệt là em gái tôi lại hay phàn nàn trước mặt tôi. Ví như, em gái bất cẩn đánh rơi cái ly, nếu nhìn từ lý của người thường thì việc này hoàn toàn là trách nhiệm của em ấy. Nhưng mà em ấy lại nổi nóng, hơn nữa còn phàn nàn người khác, nói là do người khác nói chuyện nên em ấy mới lỡ tay làm rơi cái ly. Tôi và người nhà đều cảm thấy khó hiểu, cho rằng em tôi tính khí không tốt.

Mới đây đã phát sinh một việc nhỏ, nó giúp tôi nhận ra mình cũng có tâm phàn nàn. Sau khi mẹ tôi đặt cây quạt điện ở cửa, một ngày nọ lúc tôi ra đóng cửa, không biết thế nào đã làm đổ cây quạt. Sau khi cây quạt điện chắn ngang ở phía sau, tôi đã không thể đẩy cửa từ bên ngoài. Trong tâm tôi liền trách móc: “Ai đặt cây quạt ở phía sau cửa kỳ cục thế?!”

Bỗng dưng tôi giật mình, chẳng phải mình cũng đang phàn nàn hay sao? Cây quạt điện đặt ở cửa đã bao ngày rồi có sao đâu, là do mình bất cẩn làm đổ nó, mình làm sao có thể trách người khác nhỉ? Hóa ra em gái phàn nàn là để cho tôi nhìn thấy, trong tâm tôi liền cảm thấy rộng mở. Đệ tử cảm tạ Sư phụ từ bi điểm ngộ.

Tôi còn ngộ ra người nào cũng có một số tâm người thường, chỉ là ít nhiều mà thôi. Do đó, bản thân mình không được dễ dàng đưa ra kết luận, nói rằng mình không có tâm gì cả. Đến nay tôi vẫn còn có một tư tưởng sai kém: Do tôi ra khỏi hang ổ hắc ám bằng chính niệm nên mang theo một chủng tâm thái bất chính, cảm thấy giống như sinh tử đại quan đều đã qua hết, chút xíu chấp trước trong xã hội người thường này chẳng đáng là bao. Cho nên, tôi không coi trọng một số việc nhỏ và một số biểu hiện nhân tâm nhỏ nhặt.

Một hôm, tôi học đến đoạn Pháp bên dưới. Sư phụ giảng:

”Tu luyện trong chùa và tu luyện trong núi sâu rừng già yêu cầu chư vị hoàn toàn cách biệt với xã hội người thường, cưỡng chế chư vị mất đi cái tâm nơi người thường, không để chư vị đắc được những lợi ích vật chất; từ đó chư vị mất [chúng]. Những người tu luyện nơi người thường không theo [cách] ấy; yêu cầu chính là trong trạng thái sinh hoạt của người thường kia mà coi nhẹ chúng; nó đương nhiên rất khó, nó cũng là vấn đề then chốt nhất của pháp môn này của chúng tôi.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đột nhiên minh bạch ra một đạo lý, mình đã làm sai một việc: Trạng thái tu luyện trong hoàn cảnh tà ác và tu luyện trong xã hội người thường không giống nhau, không thể gộp chung hai cái làm một. Hoàn cảnh xã hội người thường này chính là tu trong hoàn cảnh này của xã hội người thường. Vứt bỏ sinh tử, vượt qua đại quan sinh tử không đại biểu cho việc không cần tu bỏ những nhân tâm khác, không cần tu những việc nhỏ nhặt. Trên thực tế, mặc dù nhân tâm nhỏ bé thế nào, nhưng nếu chúng ta không thực tu thì nó sẽ không tự động biến mất.

Về biểu hiện cụ thể mà nói, đôi lúc nhìn thấy người nhà ăn mặc “xa xỉ” một chút, tôi liền dùng tiêu chuẩn và quan niệm trong hoàn cảnh ác liệt để nhìn nhận và thấy họ không thuận mắt, nhưng người nhà lại không đồng ý với cách nhìn của tôi, hơn nữa họ còn nói tôi đi sang cực đoan. Sau này tôi mới hiểu ra, trạng thái sinh hoạt chính thường của mọi người là như vậy, dùng tiêu chuẩn sinh hoạt trong hang ổ hắc ám đo lường sinh hoạt của người nhà là không đúng, và cũng không nên so sánh như vậy.

Lại nói ví dụ, bên trong hang ổ hắc ám, kẻ tà ác lớn tiếng chửi bới tôi 10 tiếng đồng hồ, tôi cũng không để ý họ cho lắm. Thế nhưng, đôi lúc phát sinh một chút ma sát tâm tính với người nhà, thì tôi lại không nhẫn được. Tôi có biểu hiện khẩn trương đối với bản thân, người nhà và một số sự việc cụ thể, hơn nữa còn có tâm hữu cầu v.v.

Tôi nhìn lại bản thân, không phải là mình không có năng lực vượt qua những quan nhỏ này, mà là trong tâm tôi không có coi trọng chúng. Thêm nữa là, tôi ở trong nhà người thân, cho nên đã phóng túng bản thân mình mà không hay biết. Khi mâu thuẫn đột nhiên xuất hiện, tôi không giữ vững tâm tính. Sau khi ngộ ra những đạo lý này, bỗng dưng tôi có cảm giác thăng hoa về mặt nhận thức. Từ đó, tôi đặc biệt chú ý những lúc phát sinh mâu thuẫn với người nhà, thì tôi sẽ tu Nhẫn.

Trải qua một đoạn thời gian thực tu, tôi thấy thật sự giống như Sư phụ giảng:

”Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Chuyển Pháp Luân)

Trong hoàn cảnh gia đình của tôi, mâu thuẫn ít đi, mọi người cũng trở nên hết sức hòa thuận với nhau.

Bên trên là chút thể ngộ cá nhân của tôi, xin được chia sẻ cùng quý đồng tu.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/5/30/423754.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/11/193641.html

Đăng ngày 28-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share