Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 30-03-2021] Tôi sinh ra vốn đã có tính cách bướng bỉnh; trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi rất nóng tính, chỉ cần hơi không vừa ý liền đánh nhau với chồng. Trong suốt 10 năm sau khi kết hôn, dường như liên tục sống trong cảnh cãi nhau.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Kể từ đó, từng giây từng phút tôi đều nỗ lực chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn để yêu cầu bản thân. Tôi cảm thấy tất cả những lo lắng và phiền muộn trong cuộc sống đã tan biến. Cả ngày lúc nào cũng vui vẻ, lần đầu tiên ngôi nhà của tôi được yên bình. Chồng và con trai tôi cũng nhìn thấy những cải biến của tôi và biết Pháp Luân Đại Pháp hảo. Đôi khi họ thậm chí còn đọc Pháp cùng tôi.

Bước ra khỏi khổ nạn trong cuộc đàn áp

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, tôi đã nhiều lần bị bắt và bị bức hại trong các trung tâm tẩy não vì không từ bỏ đức tin của mình. Tôi cũng bị kết án bốn năm tù một cách phi pháp.

Trong những ngày đầu của cuộc bức hại, nhà của tôi bị lục soát nhiều lần, vì vậy chúng tôi không cách nào sống một cuộc sống bình thường, trong tay không còn gì cả. Ông chủ cũng bị buộc phải sa thải tôi.

Chồng tôi không có việc làm ổn định nên chúng tôi phải làm những công việc tạm bợ nay đây mai đó. Chúng tôi kiếm được không đến ba trăm nhân dân tệ mỗi tháng.

Tệ hơn nữa, chồng tôi đã học những thói xấu như rượu chè, cờ bạc, gái gú. Anh ấy đã ngừng chu cấp cho gia đình và không quan tâm đến bất cứ điều gì, kể cả đám cưới của con trai duy nhất của chúng tôi.

Tôi trở thành trụ cột duy nhất trong gia đình và phải gánh vác mọi thứ. Để kiếm sống và nuôi gia đình, tôi bắt đầu kinh doanh bán vật liệu xây dựng với bạn bè của mình. Tôi dành hơn 10 tiếng mỗi ngày ở cửa hàng. Sau giờ làm việc, tôi phải đi chợ và làm việc nhà.

Trong những năm qua, tôi đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi dần dần nảy sinh lòng oán hận chồng. Trạng thái tu luyện của tôi rất tệ; tôi ngủ quên khi học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi thậm chí còn không biết mình đã đọc gì sau khi học và thường cảm thấy chóng mặt. Các học viên ở địa phương rất lo lắng cho tôi, họ liên tục nhắc nhở tôi học Pháp nhiều hơn và hướng nội tìm các chấp trước của bản thân.

Tuy nhiên, thời điểm đó tôi thậm chí còn không biết tu luyện như thế nào chứ đừng nói đến hướng nội. Học Pháp, luyện công và phát chính niệm đối với tôi đều chỉ là hình thức.

Tôi cố gắng hướng nội nhưng chỉ thấy những vấn đề bề ngoài, tôi không hiểu sao chồng tôi lại không hề biết ơn khi tôi đã hy sinh quá nhiều cho gia đình, tôi cảm thấy tổn thương vô cùng, nỗi đau và nỗi uất hận dâng trào. Tôi đã cư xử như một người thường.

Một ngày nọ, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong một giấc mơ, tôi đi trên một con đường với ánh sáng mờ ảo và nhìn thấy chồng tôi đang chơi bài, anh ấy nhìn thấy tôi nhưng không nói gì, như thể tôi là một người lạ. Tôi lập tức quay đầu không muốn nhìn anh ấy, lúc này mới tỉnh lại, cảm giác oán hận trong mộng vẫn sống động không hề biến mất.

Tôi nghĩ về giấc mơ đó một lần nữa và biết rằng Sư phụ đang điểm hoá rằng tâm oán hận của tôi đối với chồng tôi đã giống như một tảng đá. Sau đó, tôi nhận ra rằng tu luyện của mình có vấn đề; tôi cần phải hướng nội vô điều kiện, phải chân tu, thực tu, không thể tu luyện một cách hình thức nữa.

Sư phụ đã chỉ rõ:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra chấp trước cơ bản của mình và nhận ra rằng tôi có chấp trước vào “tự ngã.”

Tôi nghĩ mình hơn chồng về mọi mặt, tôi rất có năng lực bởi vì thu nhập hàng tháng cao hơn lương cả năm của anh ấy, mọi người đánh giá cao tôi nên tôi cho rằng mình giỏi giang mà coi thường anh ấy.

Điều tôi không thể chịu đựng nhất là sự phản bội của chồng, chuyện của anh khiến tôi mất mặt, từ tận đáy lòng tôi đã coi thường anh ấy. Làm sao tôi có thể tu luyện với nhiều chấp trước mạnh mẽ và bẩn thỉu như vậy?

Sư phụ giảng:

“Mang theo chấp trước mà học Pháp thì không phải chân tu. Nhưng có thể trong tu luyện dần dần nhận thức ra chấp trước căn bản của mình, vứt bỏ nó, từ đó đạt đến tiêu chuẩn người tu luyện. Vậy chấp trước căn bản ấy là gì? Tại thế gian người ta hình thành rất nhiều quan niệm, đến mức bị quan niệm chi phối, truy cầu những điều [mình] theo đuổi.” (Tiến đến viên mãn, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Chẳng phải chồng tôi đang giúp tôi loại bỏ các chấp trước và đề cao tâm tính của mình sao? Vậy thì tại sao tôi lại oán hận anh ấy?

Tâm oán hận vừa cho thấy tôi không thể buông bỏ cái tình. Tôi ghét anh ấy vì tôi khao khát một cuộc sống và một người chồng đáp ứng các tiêu chuẩn của tôi. Anh ấy đã hủy hoại mong muốn của tôi về cuộc sống mà tôi hằng mơ ước!

Sư phụ giảng:

“Vì con người có ‘tình’, nóng giận là ‘tình’, ưng ý là ‘tình’, yêu là ‘tình’, hận cũng là ‘tình’; vui thích làm điều [nào đó] là ‘tình’, không thích làm điều [nào đó] cũng là cái ‘tình’ ấy; thấy người này hay người kia dở, yêu thích làm gì đó hoặc chẳng yêu thích làm gì đó, hết thảy đều là ‘tình’; người thường chính là vì cái ‘tình’ ấy mà sống.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi nhớ đến lời giảng của Sư phụ, cảm giác oán hận đối với chồng tôi đã giảm bớt và tôi có thể biết ơn anh ấy hơn. Kỳ thực chồng tôi là một người thiện lương. Chồng tôi ủng hộ việc tôi tu luyện, và anh ấy cũng thân thiện với tất cả các đồng tu.

Anh ấy luôn giúp tôi vận chuyển tài liệu giảng chân tướng, cho dù phải đi một quãng đường xa. Một lần, anh ấy mang hơn 20 cuốn sách nhỏ đến chỗ một học viên khác và không có ai ở nhà. Anh ấy đã chờ đợi một tiếng đồng hồ và cuối cùng phải mang tài liệu đi làm. Không có chỗ nào để cất giấu tài liệu nên anh đã để xe đạp ở một nơi cách xa nơi làm việc, rồi đến buổi trưa mang tài liệu về nhà.

Anh ấy đã sợ hãi nhưng không hề phàn nàn. Tôi cũng nhớ rằng, trong những năm đầu của cuộc bức hại, chồng tôi thường giúp tôi chuyển các bài giảng của Sư phụ Lý và mang về số tiền mà các học viên đã quyên góp để giúp tôi in tài liệu.

Anh ấy luôn trả tiền sinh hoạt và tiền phạt cho tôi khi tôi bị giam trong các trung tâm tẩy não. Anh ấy đến đón tôi mỗi khi tôi được thả.

Vào năm 2015, khi tôi gửi đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ, vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi không chỉ ủng hộ tôi mà còn gửi đơn của chính anh ấy với chữ ký thật để kiện Giang.

Tôi rất hối hận vì đã không trân trọng cơ hội để đề cao trong tu luyện của mình. Tôi bắt đầu điều chỉnh bản thân và giữ mình theo yêu cầu của Pháp. Tôi không còn cãi nhau với chồng và không tranh cãi ai đúng ai sai. Tôi quan tâm đến anh ấy và biết suy xét đến cảm nhận của anh ấy trước.

Tôi cũng không còn yêu cầu anh đưa tiền về cho gia đình, cũng không đòi biết anh tiêu tiền như thế nào. Tôi luôn mua quần áo cho anh ấy, và tôi sẽ nấu những món ăn anh ấy yêu thích. Anh ấy cảm nhận được sự thay đổi của tôi, và bầu không khí lại trở nên hài hòa.

Giảng chân tướng trực tiếp

Tôi đã ra ngoài giảng chân tướng trực tiếp cùng một học viên khác trong hơn sáu năm. Có rất nhiều công trình xây dựng trong thành phố của tôi, rất nhiều công nhân từ địa phương khác tới đây làm thuê.

Những công nhân này đều sống tại các công trường. Tôi đã phân phát hàng chục đĩa DVD sau giờ làm việc mỗi ngày tại mỗi địa điểm. Hầu hết các công nhân đã xem đĩa DVD ngay sau khi họ nhận được chúng. Vào cuối năm 2017, tôi đã rút khỏi công việc kinh doanh để có nhiều thời gian hơn để làm ba việc mà các đệ tử cần làm.

Tôi đi phát tài liệu giảng chân tướng mỗi ngày sau khi học Pháp và luyện công. Chúng tôi đã giúp hơn 10 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ mỗi ngày. Chúng tôi trân trọng từng tập tài liệu và không phát chúng ra một cách tuỳ tiện, thay vào đó, chúng tôi muốn mọi tài liệu đều khởi tác dụng của nó trong việc cứu người.

Chúng tôi kiên trì mỗi ngày ngoại trừ những khi thời tiết khắc nghiệt và luôn cầu xin Sư phụ gia trì cũng như phát chính niệm trước khi ra ngoài. Chúng tôi hy vọng tất cả chúng sinh lắng nghe chân tướng của Đại Pháp và chấp nhận các tài liệu giảng chân tướng; kết quả rất tốt.

Sau khi lệnh phong toả được gỡ bỏ trong khu vực của chúng tôi, chúng tôi đã đến các thành phố xung quanh để phân phát tài liệu. Chúng tôi bắt chuyến xe buýt đầu tiên sau khi phát chính niệm và thường đến nơi trước 8 giờ sáng. Chúng tôi đến mỗi khu vực ít nhất hai lần và có thể phân phát hơn 100 bản mỗi lần.

Gần đây, chúng tôi bắt đầu đi đến các ngôi làng ở nông thôn để phân phát tài liệu và giảng chân tướng cho từng nhà. Một ngày nọ, tôi chợt nhận ra rằng trong vài năm qua, tôi đã giảng chân tướng ở tất cả các khu vực và thành phố xung quanh ngoại trừ khu dân cư nơi tôi đang sinh sống.

Đã 10 năm kể từ khi tôi chuyển đến khu dân cư này. Khi tôi chuyển đến, không ai biết tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Vì lo lắng cho sự an toàn của mình, tôi không muốn người khác biết tôi là một học viên và không muốn giảng chân tướng cho người lạ. Một ngày nọ, một người chào tôi khi tôi đi đón cháu gái ở trường mẫu giáo.

Tôi hỏi tại sao anh ấy biết tôi, anh ấy nói: “Hôm trước chị đã đưa cho tôi một đĩa DVD. Nó thật hay!“ Sau đó mỗi lần gặp tôi anh ấy lại xin thêm tài liệu.

Chúng sinh vẫn đang chờ đợi chân tướng, nhưng tôi lại không phát tài liệu vì mục đích bảo vệ bản thân. Sau đó, tôi quyết định phân phát tài liệu giảng chân tướng trong khu dân cư của mình.

Mọi người trong khu dân cư của tôi đều biết nhau. Vì lý do an toàn, tôi không muốn hàng xóm nhìn thấy tôi phân phát tài liệu. Vì vậy, tôi phát chính niệm thường xuyên hơn và nhờ Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) gia trì. Tôi hy vọng tất cả cư dân không trở về nhà hoặc đi ra ngoài khi tôi phân phát tài liệu đến cửa nhà của họ.

Vào đêm đầu tiên, tôi đã chọn hai tầng trong một tòa nhà bảy tầng và phân phát thành công. Đêm hôm sau, tôi hoàn thành chín tầng trong ba tòa nhà. Tuy nhiên, khi ngước nhìn lên trên, tôi tìm thấy chiếc camera giám sát.

Sau đó, tôi đi một vòng quanh khu dân cư và tìm thấy hơn một chục chiếc máy camera giám sát, cảm thấy có chút sợ hãi. Tôi đã nghĩ đến việc khi trời mưa mới cầm ô ra ngoài phát tài liệu, và cũng nghĩ đến việc từ bỏ phân phát tài liệu ở đây.

Sư phụ giảng:

“Trong tư tưởng chư vị nghĩ gì, [thì] tại không gian khác những Pháp thân của tôi đều biết hết. Bởi vì hai khái niệm thời-không không giống nhau, từ không gian khác mà nhìn thì cấu thành tư duy của chư vị là một quá trình hết sức chậm chạp. Từ trước lúc chư vị nghĩ, họ đã có thể biết được rồi; do vậy với những tư tưởng không đúng đắn của mình, chư vị phải vứt bỏ hết.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ cũng giảng:

“[còn nếu] chư vị tu luyện thì [họ] sẽ giúp đến cùng.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Chính niệm của tôi đã được tăng cường. Tôi tự nghĩ: “Với sự bảo hộ của Sư phụ, những màn hình này sẽ không hoạt động khi gặp tôi.”

Tôi đã phân phát tài liệu trong sáu đêm liên tục và đã phát cho tất cả các toà nhà và hộ gia đình. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, mọi việc diễn ra suôn sẻ và tôi không gặp phải bất kỳ ai trong khi phát.

Chừng nào Chính Pháp còn chưa kết thúc, tôi sẽ không ngừng giảng chân tướng dù chỉ một ngày. Tôi sẽ kiên trì làm những gì tôi nên làm và đi theo Sư phụ đến cuối cùng quá trình tu luyện của mình.

Ghi chú của Ban biên tập: Bài viết này chỉ đại diện cho nhận thức hiện tại của tác giả, xin giao lưu cùng các đồng tu, để cùng “tỷ học tỷ tu.”

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/30/420880.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/26/193337.html

Đăng ngày 25-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share