Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-02-2021] Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Những lời dối trá tràn ngập khắp Trung Quốc và đầu độc tâm trí của mọi người. Lúc đầu, chúng tôi không có bất kỳ tài liệu nào về Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) để phân phát trong khu vực địa phương chúng tôi. Không ai trong chúng tôi biết cách sử dụng máy tính hoặc biết cách làm tài liệu giảng chân tướng. Tôi đã hỏi ý kiến ​​một thành viên gia đình một đồng tu và anh ấy nói: “Bạn có thể mua một máy in tốc độ cao. Nó in rất nhanh. Nhưng bạn sẽ phải dùng giấy nến để khắc bản thảo.”

Vì vậy, tôi đã nhờ anh ấy mua cho tôi một chiếc máy in tốc độ cao và nhờ một đồng tu giúp lấy giấy nến từ người họ hàng của anh ấy làm việc ở Bắc Kinh. Tôi kiểm tra mọi thứ, và máy in đã hoạt động. Nó thực sự in rất nhanh và thế là một điểm sản xuất tài liệu đã được thành lập.

Để đảm bảo an toàn, tôi đặt máy in dưới tầng hầm. Mỗi buổi tối sau giờ làm việc, tôi xuống tầng hầm in tài liệu giảng chân tướng. Tôi mang chúng lên và vợ con tôi giúp kiểm tra thứ tự. Ngày hôm sau, trước khi làm việc, tôi đưa tài liệu đến nhà một học viên trong thành phố. Sau đó, cô ấy tổ chức để các học viên khác phân phát chúng. Một học viên sống gần nhà tôi cũng bắt đầu phân phát tài liệu.

Một thời gian sau, một học viên nói với tôi rằng, nhà của tôi có thể không an toàn. Anh ấy đề nghị chúng tôi đưa máy tới nhà anh ấy và anh ấy sẽ xử lý công việc. Tôi đã đồng ý. Sau một thời gian, có một học viên khác bị bắt giữ vì phân phát tài liệu. Địa điểm của chúng tôi bị phát hiện và học viên làm tài liệu bị bắt giữ. Cơ sở sản xuất tài liệu đầu tiên của chúng tôi bị đóng cửa và tôi buộc phải rời nhà để tránh bị bắt.

Không động tâm khi bị tra tấn

Tôi tới ở với người thân. Cũng có lúc tôi ở với các học viên Pháp Luân Công cho đến khi tôi được một trong số họ giới thiệu đến một điểm sản xuất tài liệu ở một thành phố khác. Ở đó, tôi tham gia làm tài liệu cùng một học viên. Cảnh sát đã theo dõi anh ấy và tới điểm sản xuất lục soát và bắt giữ cả hai chúng tôi. Tôi được đưa trở lại trại tạm giam ở địa phương mình.

Khi cảnh sát của đội an ninh nội địa thẩm vấn tôi, tôi từ chối trả lời. Họ tức giận và đưa tôi đến phòng cảnh sát hình sự để “thử thách một đêm”, một phương pháp tra tấn mà cảnh sát thường sử dụng. Họ đưa một học viên khác và tôi lên tầng trên của sở cảnh sát. Ở đó có ba sĩ quan thẩm vấn tôi. Tôi chỉ tiếp tục giảng chân tướng và không trả lời các câu hỏi của họ.

Họ tra tấn tôi tàn bạo bằng phương pháp họ thường sử dụng được gọi là “sợi dây giết người”. Họ dùng sợi dây mảnh trói nạn nhân chặt hết mức có thể. Nó vô cùng đau đớn, khiến nạn nhân thường phải đầu hàng ngay lập tức.

Tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi. Họ dùng sợi dây mảnh trói tôi hai vòng, nhưng tôi không cảm thấy đau. Họ luống cuống nói: “Sao anh ta lại im lặng thế nhỉ?” Họ trói tôi thêm một vòng nữa rồi đặt một chiếc que bên dưới sợi dây, xoay nó để xiết chặt dây hơn. Những người bị tra tấn như vậy thường la hét và thậm chí ngất xỉu. Nhưng tôi vẫn không cảm thấy đau.

Họ bị sốc và ngừng tra tấn. Họ thì thầm: “Sao anh ta có thể chịu được vậy nhỉ?” Tôi biết rằng, Sư phụ đang bảo vệ mình và chịu đựng đau đớn này thay cho tôi. Trong tâm tôi liên tục cảm tạ Sư phụ.

Luyện công

Sau bốn tháng ở trong trại giam, tôi bị đưa đến Trại lao động cưỡng bức Hà Hoa Khanh ở thành phố Đường Sơn, tỉnh Hà Bắc. Ở đây ai cũng phải lao động nặng nhọc, nhưng tất cả các học viên Pháp Luân Công đều từ chối làm việc. Sau đó, lính canh đã lần lượt nói chuyện với chúng tôi từng người một, và nếu chúng tôi không thể cho họ cái gọi là trả lời “hợp lý”, họ sẽ tra tấn chúng tôi bằng “sợi dây giết người.”

Đến lượt tôi thì đội phó ra nói chuyện. Anh ta hỏi tôi tại sao từ chối làm việc. Tôi nói: “Cánh tay tôi đã bị các ông tra tấn đến mức không hoạt động được nữa.” Anh ta nói: “Đừng giả vờ nữa. Tôi giám sát khu này nhiều năm và tôi biết những người trốn việc trông như thế nào.” Tôi nói: “Ông là nhân viên chính quyền, gọi là cảnh sát nhân dân, làm sao ông lại có thể nói chuyện với tôi như thế này?” Anh ta ngay lập tức lùi lại và nói: “Xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Đội trưởng và hai sĩ quan khác đợi bên ngoài đã bước vào phòng với nhiều sợi dây. Nhưng họ thấy đội phó đang xin lỗi tôi nên lại quay ra. Đội phó sau đó đã để tôi trở lại trại lao động cưỡng bức.

Sư phụ giảng:

“Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ.”. (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh tấn yếu chỉ II)

Chúng tôi không được phép luyện công trong trại lao động cưỡng bức. Nhưng tôi nghĩ: “Làm sao tôi, một học viên Đại Pháp, lại có thể không luyện công?”

Sư phụ giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.“ (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh tấn yếu chỉ II)

Vì vậy, tôi quyết định luyện công vào ban đêm. Một đêm, tôi thức dậy để luyện công và phạm nhân trưởng phòng trông thấy tôi liền báo cáo lên một đội phó trực ca, vốn là người thường tra tấn các học viên. Anh ta bước vào và bảo tôi bỏ chân xuống. Tôi phớt lờ anh ta và tiếp tục ngồi song bàn. Anh ta rất tức giận và nói những lính canh khác di chuyển chân của tôi, nhưng họ không thể khiến chân tôi nhúc nhích. Tôi rất bình tĩnh và nói: “Đội phó, mọi người đã ngủ. Nếu có điều gì, chúng ta có thể nói chuyện vào ngày mai.” Anh ta không nói gì nữa và bỏ đi. Tôi luyện xong bài công pháp, và không có gì xảy ra vào ngày hôm sau.

Sư phụ cứu tôi ra khỏi trại lao động cưỡng bức

Sư phụ giảng:

“Chính niệm của các đệ tử Đại Pháp có uy lực.” (Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi nhận ra rằng việc phát chính niệm ở cự ly gần có tác dụng mạnh mẽ. Tôi nghĩ: “Mình đang bị giam giữ ở hang ổ tà ác này. Đây chẳng phải là nơi cận kề nhất với các nhân tố tà ác sao?” Vì vậy tôi liên tục phát chính niệm.

Một đêm, vào ca trực của đội trưởng, tôi đã giảng chân tướng cho anh ta. Anh ta trả lời: “Đã đến lúc tôi phải cho anh vào kỷ luật.” Tôi nghĩ rằng chính những nhân tố tà ác đằng sau anh ta đã không thể chịu được nữa, vì vậy tôi đã tăng cường phát chính niệm trong ngày.

Một ngày nọ, chúng tôi được yêu cầu phải ngồi thẳng lưng, nhìn về phía trước và không được chớp mắt. Nếu chúng tôi động đậy một chút hoặc chớp mắt, chúng tôi sẽ bị đánh. Tôi nghĩ: “Làm thế nào mà một học viên Đại Pháp lại có thể bị tra tấn như thế này?” Sau đó, tôi lại nhớ những gì Sư phụ giảng:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (Chính niệm của các đệ tử Đại Pháp có uy lực, Tinh tấn yếu chỉ II)

Sau đó tôi ngất xỉu và ngã xuống.

Tôi thấy mọi người đang đứng xung quanh mình và ai đó nói: “Anh ta bị bệnh tim.” Tâm trí tôi lúc đó rất minh mẫn và tôi biết rằng mình không có vấn đề gì về sức khỏe, rằng đó chính là giả tướng Sư phụ tạo ra. Họ đã gọi xe cấp cứu và đưa tôi đến phòng cấp cứu. Tôi đã được kiểm tra sức khỏe tổng thể và được chẩn đoán mắc bệnh tim nặng. Bác sĩ nói tôi phải nhập viện ngay lập tức.

Họ thảo luận một lúc và quyết định cho tôi đeo máy theo dõi nhịp tim để họ có thể theo dõi tôi 24/24. Tôi nghĩ: “Tôi phải về nhà vào ngày mai.” Vì vậy, toàn bộ thời gian tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tối hôm đó, đội trưởng đến và hỏi tôi số điện thoại nhà riêng. Ngày hôm sau gia đình tôi đã đến đưa tôi về nhà. Thay vì phải ở đó ba năm, tôi đã được thả sau một năm.

Giải thể bức hại bằng chính niệm

Khi tôi trở về nhà từ trại lao động cưỡng bức, những kẻ hành ác rất khó chịu. Bí thư chi bộ Đảng ở làng tôi nói với tôi rằng họ sẽ đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Trưởng phòng 610, công an an ninh nội địa, nhân viên Phòng 610 và đồn công an thị trấn, và Bí thư Đảng, tất cả khoảng một chục người đã đồng thời có mặt tại nhà tôi.

Trưởng Phòng 610 của thành phố đã hỏi tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói: “Tôi tin rằng, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không có gì sai cả”. Anh ta tức giận và hét lên: “Không có gì sai hả? Sao anh, một tù nhân trại lao động cưỡng bức, dám nói thế!” Tôi bình tĩnh nói: “Anh nói gì vậy? Một tù nhân trại lao động cưỡng bức? Tất cả các anh đã chụp tội tôi và đưa tôi vào trại lao động. Anh là một quan chức chính quyền mà dám nói chuyện với tôi như vậy à?“

Không ai nói lời nào. Vợ tôi bắt đầu lên án họ. Một viên cảnh sát đã đẩy cô ấy và bảo cô ấy ra khỏi phòng. Cô ấy nói: “Đây là nhà của tôi. Tại sao tôi phải ra ngoài?” Trưởng Phòng 610 của thành phố đứng dậy và rời đi. Những người khác làm theo. Bí thư Đảng sau đó quay lại và nói: “Họ muốn anh đến gặp họ ngày mai.” Tôi nói: “Hãy nói với họ ngay bây giờ rằng tôi sẽ không đến.” Họ không bao giờ quay trở lại nữa.

Tôi đã điều chỉnh trạng thái của mình thông qua một thời gian tăng cường học Pháp và một lần nữa tham gia nỗ lực chứng thực Pháp. Một số học viên khác và tôi đã thành lập một điểm sản xuất tài liệu khác. Sau đó, hai người trong số họ đã bị bắt trong khi giảng chân tướng và điểm sản xuất của chúng tôi bị lục soát. Khi đó tôi có thể thoát ra ngoài. Nhưng vì sợ hãi, tôi không có đủ chính niệm để đối mặt với thế lực tà ác và tôi phải rời nhà một lần nữa.

Một ngày nọ, tôi đến nhà của một học viên khác đang bị cảnh sát theo dõi mà tôi không hay biết. Tôi đã bị bắt vô cớ và bị đưa đến đồn cảnh sát. Viên cảnh sát bắt tôi rất tự hào và nói: “Lần này chúng tôi chắc chắn sẽ kết án anh!” Tôi không hề động tâm. Tôi cười và nói: “Anh không phải là người quyết định việc này.” Anh ta nói: “Tôi đã bắt anh. Nếu không phải là tôi quyết định, thì ai sẽ quyết định?” Tôi vẫn mỉm cười và tự tin nói: “Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp là người quyết định.” Anh ta hoàn toàn không tin và nói: “Để rồi xem!”

Anh ta đưa tôi đến trại giam, và họ định kết án tôi. Hôm đó là ngày 12/5. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và tôi có một suy nghĩ mạnh mẽ: “Tôi phải về nhà để kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 13/5.” Thật vậy, Sư phụ lại diễn hóa giả tướng cho tôi và tôi đã được thả vào ngày hôm sau.

Hướng nội

Sau khi tôi bị cho là có liên đới với một học viên bị giam giữ vào năm 2019, tôi lại bị bắt và đưa đến trại tạm giam. Tôi đã không hợp tác với phiên tòa bất hợp pháp. Tôi không hề sợ hãi khi đối mặt với họ. Tôi chỉ tiếp tục giảng chân tướng và từ chối trả lời câu hỏi hay ký bất cứ đơn từ nào.

Nhưng khi tôi mới đến đó, tôi đã cảm thấy hơi buồn khi thấy những bức tường cao và hàng rào điện cao thế. Tôi không biết khi nào tôi sẽ thoát khỏi đây. Sau đó, tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ:

Thân ngọa lao lung biệt thương ai
Chính niệm chính hành hữu Pháp tại
Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự
Liễu khước nhân tâm ác tự bại
(Biệt ai, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

Đừng buồn
Thân người nằm trong tù ngục đừng có đau buồn
Niệm chân chính hành sự chân chính có Pháp tại đây
Tĩnh lặng suy nghĩ xem bản thân có bao nhiêu chấp trước
Dứt đi được tâm người thường thì tà ác sẽ tự thất bại

Tôi nghĩ rằng điều đầu tiên tôi cần làm là tĩnh tâm hướng nội. Bề ngoài, tôi bị bắt vì một đồng tu đã khai tên tôi. Nhưng chắc chắn rằng có những sơ hở trong tu luyện của tôi mà các nhân tố tà ác đã có thể lợi dụng.

Khi tôi hướng nội, tôi thấy mình vẫn còn nhiều chấp trước và nhiều vấn đề, chẳng hạn như tâm tranh đấu, tật đố, tâm sắc dục, tâm hiển thị, và hay nóng giận, cũng như coi thường người khác, v.v. Tôi đã sốc vì tôi từng nghĩ rằng mình đã tu luyện khá tốt, như thể tôi giỏi hơn tất cả những người khác và tôi luôn muốn chỉ dẫn cho họ. Đây không phải là những cái cớ mà cựu thế lực dùi vào để bức hại tôi sao?

Tôi biết mình cần làm gì tiếp theo. Tôi phải làm ba việc đệ tử Đại Pháp cần làm và không bỏ sót bất cứ điều gì. Hàng ngày tôi học thuộc Pháp, phát chính niệm, nhẩm chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, luyện công và giảng chân tướng cho mọi người. Tôi vô cùng bận rộn.

Một số người đã nhìn thấy tôi luyện công. Họ cảnh báo tôi rằng, có camera an ninh ở khắp mọi nơi và cảnh sát có thể nhìn thấy hết. Nhưng tôi không động tâm và tiếp tục luyện công. Tôi nghĩ: “Mình có Sư phụ. Tại sao phải sợ bất cứ điều gì chứ?” Tôi cảm thấy một trường năng lượng mạnh mẽ khi tôi luyện công và tôi biết Sư phụ đang bảo hộ mình.

Phần lớn những người bị giam giữ ở đó không biết sự thật về cuộc bức hại. Tôi nghĩ rằng, để đánh thức lương tâm của họ, tôi cần để họ thấy được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và sự thiện lương của các học viên.

Khi làm bất cứ việc gì tôi cũng đều cố gắng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và nghĩ đến nhu cầu của người khác trước tiên. Công việc đáng ghét nhất ở đó là dọn dẹp nhà vệ sinh, nên mọi người lần lượt phải làm. Tôi nói với họ rằng mình tôi sẽ đảm nhận việc này. Những người khác thì ghét bị làm vào ban đêm, vì vậy tôi đã làm ca đêm. Lượng nước nóng để tắm rất hạn chế nên mọi người tranh nhau tắm sớm. Tôi luôn luôn tắm sau cùng khi không còn nước nóng. Đến giờ ăn, hầu hết mọi người đều cố gắng xếp đầu hàng, còn tôi luôn ở cuối hàng.

Sau một thời gian, mọi người đều có ấn tượng tốt về tôi. Tù nhân trưởng phòng luôn nói với các tù nhân khác rằng: “Hãy nhìn những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, họ thực sự khác biệt. Mọi người phải noi gương họ.”

Chúng sinh được hưởng lợi sau khi biết chân tướng

Đối với những người thường trong trại giam, mối quan tâm chính của họ là được thả càng sớm càng tốt, nên họ thường rất phiền não. Tôi động viên họ, nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào, rằng họ sẽ có triển vọng tốt nếu có thể thành tâm niệm chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ban đầu, hầu hết không có ai tin tôi, thậm chí có người còn mắng mỏ tôi. Nhưng những người tin tôi đều đã được phúc báo.

Có một chủ trang trại bị giam giữ vì phạm tội liên quan đến tài chính. Trường hợp của anh ấy có vẻ rất nghiêm trọng, và anh ấy rất lo lắng. Sau khi nghe tôi giảng chân tướng, anh ấy thực sự tin “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và nhẩm đọc mỗi ngày. Anh ấy thường hợp thập mỗi khi chào tôi. Sau khoảng hai tuần, anh ấy được tại ngoại, điều mà bản thân anh ấy thực sự không thể ngờ tới. Anh ấy liên tục cảm ơn tôi trước khi rời khỏi nhà tù.

Một thanh niên bị bắt vì gây tai nạn giao thông và nguyên đơn đòi bồi thường 900.000 nhân dân tệ. Đây là số tiền quá lớn đối với một người nông dân. Tôi bảo anh ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và anh ấy đã nghe theo. Sau một lúc, anh ấy nói với tôi: “Có vẻ như nó không có tác dụng đối với tôi.” Tôi nói: “Bạn phải thành tâm và nhẩm đọc nó thật nhiều. Chỉ khi bạn thực sự tin vào điều này, thì nó mới khởi tác dụng.” Anh ấy đã đồng ý. Sau nhiều ngày, anh ấy được gọi ra xét xử và khi quay về, anh ấy rất vui. Anh ấy nói: “Vụ việc của tôi tiến triển rất tốt. Với sự hòa giải của tòa án, họ chỉ buộc tôi phải đền 300.000 nhân dân tệ.” Gia đình anh ấy đã có thể lo liệu được số tiền và anh ấy đã được thả.

Một thanh niên khác bị bắt vì tội đánh bạc. Trước đó, anh ta từng bị bắt và được tại ngoại nhưng lần này anh ta bị đưa vào trại giam. Khi mới tới, thấy tôi đang giảng chân tướng cho mọi người, anh ta có vẻ rất phản đối. Nhưng khi tôi đích thân giảng chân tướng cho anh ta, thì anh ta bị sốc. Anh ta nói: “Bây giờ tôi đã biết được Pháp Luân Đại Pháp là gì! Thật tuyệt vời biết bao nếu mọi người cùng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!” Kể từ đó, bất cứ khi nào có thời gian, anh ta đều lắng nghe tôi và cũng yêu cầu người khác cùng lắng nghe.

Anh này biết rất rõ lính canh, vì đây không phải là lần đầu tiên anh ta đến đây. Anh ta nhờ người lính canh hỏi về trường hợp của mình và sau đó được cho biết, không có cách nào có thể được tại ngoại một lần nữa và anh ta sẽ sớm bị kết án. Anh ta rất lo lắng. Buổi trưa, anh ta lại nằm ngủ bên cạnh tôi, và sau giờ nghỉ trưa anh ta nói với tôi rằng anh ta lúc nào cũng nhẩm đọc “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Chiều hôm đó, cảnh sát đã thả anh ta. Mọi người đã được chứng kiến ​​uy lực của Đại Pháp và đều chấn động.

Một thanh niên khác bị bắt vì tội gây quỹ trái phép. Anh ta thực sự tin những gì tôi nói với anh ta, và bất cứ khi nào có người mới đến, anh ta đều thúc giục tôi giảng chân tướng cho người mới. Anh ta nhớ hết những người chưa thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó, và luôn nhắc tôi về điều này.

Một ngày nọ, anh ta nói với tôi: “Anh cần phải nhanh chóng nói chuyện với họ. Một khi tất cả đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ, anh sẽ được trả tự do.” Tôi nghĩ chắc là Sư phụ đang dùng miệng anh ta để điểm hóa cho tôi. Cuối cùng, khi tôi đã cứu tất cả mọi người trong trại giam, ngoại trừ một người không cách nào chịu nghe, cảnh sát đã gọi tên tôi và nói rằng tôi đã được thả.

Trong thời kỳ Chính Pháp, việc tu luyện của tôi không được suôn sẻ bởi vì tôi có quá nhiều quan niệm và chấp trước của người thường. Tôi chỉ tập trung làm việc thứ ba mà đã không tu tốt bản thân.

Tôi cũng thể hội được rằng, cho dù khó nạn thế nào, chúng ta đều cần giữ vững niềm tin vào Sư phụ và Pháp. Trong bất kể tình huống nào, chúng ta đều cần ghi nhớ lời giảng của Sư phụ:

“Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi.” (Nói về Pháp, Tinh tấn yếu chỉ)

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/4/419457.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/23/193272.html

Đăng ngày 27-07-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share