Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-10-20210] Vào tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và lãnh đạo lúc bấy giờ là Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vào tháng 10 năm 1999, chồng tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng ĐCSTQ đã bắt anh ấy và kết án bất hợp pháp anh. Năm 2001, chồng tôi bị đưa đến một nhà tù ở tỉnh chúng tôi.

Nhà tù mà chồng tôi bị đưa vào ban đầu dành cho những người phạm trọng tội, và một nhà bất đồng chính kiến nổi tiếng trong Cách mạng Văn hóa đã từng bị giam ở đó. Trong nhiều thập kỷ, nhiều phương pháp tra tấn tàn bạo và quỷ quyệt đã được thực hiện tại cơ sở này. Các tù nhân bao gồm tất cả các thành phần. Không quá lời khi nói đó là hang ổ của tà ác.

Sau khi chồng tôi và các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác bị bỏ tù, tiêu chuẩn đạo đức cao thượng và lòng vị tha của họ đã đánh thức lương tâm của các tù nhân, và toàn bộ môi trường đã có những thay đổi lớn. Một số tù nhân hình sự ngưỡng mộ lòng dũng cảm và quyết tâm của các học viên sau khi chứng kiến cách hành xử hàng ngày của họ và chứng kiến những hành động can đảm của họ để phản đối cuộc bức hại.

Một số tù nhân âm thầm đấu tranh đòi công lý cho Pháp Luân Đại Pháp, trong khi một số đồng cảm với các học viên và lên tiếng bênh vực họ. Những người khác cũng giúp các học viên truyền tải các bài kinh văn của Sư phụ và chuyển các thông điệp đến các học viên khác.

Cá nhân tôi biết một tù nhân như vậy, anh ấy tên là Nghĩa Thành. Anh bị kết án tù chung thân vì tội ăn trộm trước tuổi 20. Thời hạn của anh ấy sau đó được giảm xuống còn 19 năm. Khi tôi gặp anh ấy, anh đã thụ án được hơn 10 năm trong cùng một nhà tù mà chồng tôi đã ở.

Cuộc bức hại diễn ra tồi tệ nhất trong khoảng thời gian từ năm 2000 đến năm 2003. Tất cả các trại tạm giam, trại lao động cưỡng bức, nhà tù và trung tâm tẩy não giam giữ các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều phạm tội ác, và nhà tù mà chồng tôi ở cũng không ngoại lệ. Hầu hết mọi học viên kiên định đều bị tra tấn cả về thể chất lẫn tinh thần rất nghiêm trọng. Một học viên nam đã bị tra tấn đến chết ở đó vào đầu năm 2003.

Chồng tôi không bao giờ chấp nhận những cáo buộc bịa đặt cho anh ấy. Anh ấy kiên quyết luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, học các bài giảng của Sư phụ và phản đối cuộc bức hại. Chồng tôi đã bị tra tấn nhiều lần. Trưởng trại tạm giam Đàm từng đe dọa anh một cách trắng trợn rằng: “Không ai có thể làm gì chúng tôi nếu anh chết, chúng tôi có thể làm giả giấy tờ.”

Vào tháng 3 năm 2003, lính canh tù Ngô đã dùng dùi cui điện sốc điện chồng tôi trong hơn nửa giờ. Đầu, cổ và các vùng khác của chồng tôi bị thương. Vào tháng Năm, lính canh tù Khâu đá anh ấy từ phía sau, khiến anh ngã sấp mặt, gãy hai chiếc răng và còn bị hộc máu mồm.

Tôi và bố mẹ chồng không hề hay biết về tình cảnh nguy hiểm mà chồng tôi đang gặp phải vì nhà tù đã phong tỏa rất chặt chẽ các thông tin liên lạc với bên ngoài.

Nghĩa Thành đã được thả ra khỏi nhà tù vào khoảng thời gian này. Cậu ấy ở cùng phòng với chồng tôi. Bị giam giữ nhiều năm như vậy, cậu biết chính xác những gì mà lính canh và quan chức ĐCSTQ đã làm ở đó. Cũng như những phạm nhân khác, cậu phải nuốt hận không dám lên tiếng về việc này.

Nhưng khi thấy các học viên Pháp Luân Đại Pháp kiên định đức tin của mình bất chấp áp lực nặng nề như vậy và họ đã đưa ra yêu cầu của mình một cách ngay thẳng mà không sợ hãi, cậu ấy rất ngưỡng mộ họ. Cậu ấy nói với chồng tôi rằng cậu sẵn sàng giúp chồng tôi gửi lời nhắn cho gia đình, vì vậy chồng tôi đã cho cậu ấy số điện thoại nhà của tôi.

Sau khi ra khỏi nhà tù, Nghĩa Thành không về thẳng nhà. Thay vào đó, cậu ấy đến thành phố và liên lạc với tôi.

Tôi đến gặp Nghĩa Thành tại một quán ăn nhanh cạnh ga tàu. Cậu ấy cao khoảng 1m7 và mặc dù đã bị bỏ tù hơn 10 năm, nhưng cậu rất khiêm tốn. Cậu ấy nói một cách thẳng thắn, không vòng vo, và ánh mắt cậu ấy rất nhân hậu. Cậu ấy kể cho tôi nghe chi tiết về nỗi khổ của chồng tôi trong tù. Mặc dù cậu ấy là một người lạ và có xuất thân không bình thường như vậy, nhưng trực giác của tôi cho tôi biết tôi có thể tin tưởng cậu ấy. Tôi cảm ơn cậu ấy một cách chân thành và cho cậu ấy số điện thoại di động của tôi.

Tôi nhận ra mình phải hành động nhanh chóng để giúp cho chồng tôi không bị tra tấn. Tôi bắt đầu bằng cách viết một lá thư khiếu nại. Trong thư, tôi đã trích dẫn các quy định liên quan của Luật Hình sự và Luật Cảnh sát và chỉ ra hành động của những người lính canh đã cấu thành tội “đối xử tệ với người bị giam giữ”. Tôi cũng thêm một phụ lục với một báo cáo truyền thông về một thanh niên Vũ Hán tên là Tôn Chí Cương đã chết trong một cabin ở Quảng Châu. Trong thư, tôi sử dụng sự thật và kháng cáo làm lý do. Các đồng tu rất thích bức thư, và người phụ nữ ở tiệm in thậm chí còn thông cảm với chồng tôi và ủng hộ nỗ lực của tôi.

Vào tháng 5 năm 2003, tôi đã gửi đơn khiếu nại đến nhà tù và yêu cầu quản lý nhà tù ngay lập tức giám định thương tích của chồng tôi và trừng phạt những lính canh đã bạo hành chồng tôi. Đây là thời kỳ phòng chống và kiểm soát SARS, và người ngoài không được phép vào khu vực văn phòng nhà tù. Một nhân viên nhà tù nhận thư của tôi, nhưng không có hồi âm.

Tôi biết mình không thể chờ đợi và phải nói chuyện với cấp trên của họ, vì vậy tôi đã đến ban quản lý nhà tù của tỉnh. Tôi đã gặp được phó giám đốc phụ trách cải tạo nhà tù và nói với ông ấy những gì lính canh đã làm. Ông phó giám đốc ngoài 50 tuổi, trông khá hiền lành. Ông ấy đã lắng nghe trường hợp của tôi và đọc lá thư của tôi. Ông ấy nói với tôi rằng, ông sẽ giải quyết vấn đề đó nếu những cáo buộc là đúng sự thật.

Ngay sau đó, ban quản lý nhà tù đã cử một đội đến nhà tù để điều tra. Theo kết quả của “cuộc điều tra”, chỉ có bốn điểm được đánh giá là mất cảnh giác của Ngô vào tháng đó vì đã tra tấn chồng tôi bằng dùi cui điện. Đó chỉ là một hình thức xử phạt danh nghĩa, và cái gọi là “điều tra” chẳng qua là một hình thức. Tuy nhiên, nó đã gây chấn động cho những lính canh tù vô luật pháp và những tên côn đồ trong tù. Mọi người trong tù đều thắc mắc làm sao tôi biết chồng mình bị tra tấn và ai là người truyền thông tin cho tôi.

Không ai có thể tưởng tượng rằng tôi dám đến ban quản lý nhà tù và yêu cầu thanh toán các chi phí y tế và tổn thương tâm lý của chồng tôi. Điều này là chưa từng có! Điều đó đã gây ảnh hưởng lớn đến nhà tù. Lính canh Ngô vô cùng sợ hãi trước những gì tôi đã làm và đã kiềm chế bản thân rất nhiều. Một lính canh khác nói với chồng tôi: “Vợ anh thật mạnh mẽ!”

Kể từ đó trở đi, chồng tôi không phải chịu bất kỳ sự tra tấn lớn nào trong tù, môi trường học Pháp và luyện công trở nên thoải mái hơn. Chồng tôi được trả tự do vào tháng 9 năm 2003. Anh ấy đã tăng cân và tràn đầy năng lượng. Một người trong gia đình tôi thậm chí còn nói rằng anh ấy trông trẻ hơn.

Trong khoảng thời gian tăm tối như vậy, Nghĩa Thành đã phải rất can đảm mới có thể chịu được áp lực và nguy hiểm để truyền thông tin cho tôi.

Trên thực tế, được truyền cảm hứng từ uy đức vĩ đại của Đại Pháp, nhiều tù nhân như Nghĩa Thành đã hiểu được chân tướng về Đại Pháp trong tù. Một số học được Hồng Ngâm và cố gắng hành xử theo Nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn” bằng cách kiềm chế một cách có ý thức những thói quen xấu của mình và học theo cách hành xử của đệ tử Đại Pháp. Tất cả những chuyện đã xảy ra và thay đổi này trong con người đã chứng thực uy lực của Đại Pháp đối với việc quy chính nhân tâm của tất cả mọi người.

Nghĩa Thành cũng có được một cuộc sống mới sau tất cả những việc này. Ngay sau khi về thăm quê hương, Nghĩa Thành quay trở lại tỉnh tôi và nói với tôi rằng cậu ấy muốn kiếm sống ở đây. Vào thời điểm đó, tôi cũng bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đang gặp khó khăn về tài chính. Nhưng tôi thấy một mẩu quảng cáo nhỏ trên báo đang tìm người làm việc rửa xe ô tô tại một cửa hàng sửa chữa ô tô nhỏ. Công việc lao động nặng nhọc với thời gian dài và lương thấp, khoảng 300 Nhân dân tệ (tương đương 45 USD) một tháng, nhưng cậu ấy được ăn ở miễn phí. Đáng ngạc nhiên là Nghĩa Thành đã làm việc ở đó gần hai năm.

Khi tôi đến thăm cậu ấy một ngày, cậu ấy đã cho tôi xem đôi tay của mình; chúng rất thô ráp và có mụn nước trên người. Khi tôi hỏi cậu ấy có định ở lại làm việc không, không do dự, cậu ấy nói có. Tôi rất vui vì cậu ấy có thể chịu đựng những khó khăn như vậy. Tôi biết cậu ấy đã thực sự thay đổi.

Sau đó, đại ca xã hội đen của Nghĩa Thành cũng ra tù. Bằng cách nào đó, anh ta đã liên lạc được với Nghĩa Thành và muốn tuyển cậu ấy vào một sòng bạc ngầm. Vào thời điểm đó, Nghĩa Thành đã bắt đầu công việc mới là nhân viên bảo vệ ở chợ sách. Công việc được trả lương cao hơn một chút, 500 đến 600 Nhân dân tệ một tháng.

Bỏ qua quá khứ của mình, Nghĩa Thành không muốn quay lại tổ chức xã hội đen. Nhưng cậu cảm thấy có nghĩa vụ với đại ca xã hội đen của mình và không biết làm thế nào để từ chối lời đề nghị. Cậu ấy đã thảo luận với tôi và chúng tôi quyết định rằng cậu ấy có thể khéo léo từ chối lời đề nghị, nếu đại ca của cậu đề cập đến nó.

Trên thực tế, tôi chưa từng giao tiếp với ai trong thế giới ngầm và có chút sợ hãi. Nhưng ngay khi nghĩ đến lòng tốt và sự tin tưởng của Nghĩa Thành dành cho tôi, tôi không còn sợ hãi nữa. Cuối cùng thì đại ca cũng xuất hiện cùng bạn với gái của anh ta. Có người nói rằng cô là con gái của một lính canh tại nhà tù nơi đại ca xã hội đen này bị giam giữ.

Chúng tôi gặp nhau tại một Nhà hàng Quảng Đông bình dân. Không giống như trong phim, đại ca xã hội đen là một người đàn ông mập mạp với rất nhiều hình xăm, ông ta là một người đàn ông trung niên hơi béo phì, ngoại hình bình thường. Có lẽ những năm tháng bị giam giữ đã làm mịn những góc cạnh thô ráp của anh ta. Anh ấy rất bình dân, vì vậy tôi không còn lo lắng nữa.

Chúng tôi thưởng thức đồ ăn và trò chuyện như những người bạn. Nghĩa Thành nói rất ít. Tôi lịch sự nói với đại ca xã hội đen rằng gia đình chúng tôi hy vọng Nghĩa Thành có thể làm những công việc hợp pháp trong tương lai và Nghĩa Thành cũng mong muốn như vậy. Đại ca không phản đối hay tỏ thái độ không đồng tình. Anh ta đồng ý với lựa chọn của Nghĩa Thành và không bao giờ làm phiền Nghĩa Thành nữa.

Mặc dù Nghĩa Thành quyết định chọn con đường đúng đắn nhưng nó không hề dễ dàng. Không có bằng cấp hay kinh nghiệm làm việc, con đường kiếm sống của Nghĩa Thành rất khó khăn. Từ thợ rửa xe ở một tiệm sửa xe, đến bảo vệ ở chợ sách, đến nhân viên quán ăn tại một bệnh viện thành phố – tất cả những công việc đó đều phải làm nhiều giờ và được trả lương thấp. Tuy nhiên, Nghĩa Thành đã vượt qua khó khăn và làm được.

Từ một người ban đầu chỉ muốn kiếm tiền bất chính chỉ qua một đêm và cuối cùng phải ngồi tù, trở thành một người có thể chịu đựng gian khổ để nuôi sống bản thân, Nghĩa Thành đã trải qua những thay đổi rất lớn.

Sau đó, Nghĩa Thành phải trở về quê nhà để chăm sóc cho người cha ốm nặng. Tôi đã tặng cậu ấy một cuốn sách điện tử có cuốn Chuyển Pháp Luân và tạm biệt cậu ấy. Sau đó tôi phải đổi số điện thoại và mất liên lạc với cậu ấy.

Đã hơn 10 năm trôi qua, cả tôi và chồng tôi đều không nghe được tin tức từ Nghĩa Thành. Nhưng chúng tôi tin rằng dù ở bất cứ đâu, cậu ấy cũng sẽ nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” và sẽ đi theo con đường đúng đắn. Đó là bởi vì một người đã nhìn thấy ánh sáng và bầu trời quang đãng sẽ không bao giờ muốn ở lại trong bóng tối nữa!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/10/13519.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/12/19/188874.html

Đăng ngày 14-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share