Bài viết của Tôn Lạc Chi, một học viên Pháp Luân Đại Pháp từng học ở Liên Xô cũ

[MINH HUỆ 19-01-2021] Năm 1956, tôi ở trong nhóm 30 sinh viên đầu tiên được chính phủ Trung Quốc chọn cử đi học ngành khoa học máy tính ở Liên Xô cũ. Ngay sau khi tôi học xong trung học, tôi đã học tiếng Nga cấp tốc trong một năm, sau đó tôi được gửi đến Học viện Kỹ thuật Điện Moscow cùng với 14 sinh viên Trung Quốc khác. Một nhóm khác gồm 15 sinh viên được gửi đến học tại Viện Công nghệ Quốc gia Saint Petersburg. Chúng tôi được coi là những nhà khoa học hàng đầu của Trung Quốc trong tương lai và là những người may mắn.

c87c05f78c0de49a1fae0935c4b9b459.jpg

Vào tháng 10 năm 1956, 30 sinh viên đã chụp ảnh với các lãnh đạo, những người đã tiễn họ ở trước Ga Xe lửa Tiền Môn. Họ đã đến Moscow sau chuyến đi bảy ngày.

Vào tháng 4 năm 1962, năm năm rưỡi sau đó tất cả 30 người chúng tôi đã hoàn thành việc học của mình. Chúng tôi là nhóm đầu tiên trở về Trung Quốc sau khi theo học ở Liên Xô và chúng tôi đã được đảm nhận những công việc tốt.

Hiện tại tôi đã 85 tuổi. Năm 1998, khi tôi 63 tuổi, tôi đã thấy rõ bản chất tà ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) từ những trải nghiệm trong quá khứ của mình. Vào thời gian đó, tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã từng tin tưởng vào ĐCSTQ

Tôi sinh ra tại một vùng quê hẻo lánh ở miền Bắc Trung Quốc. Vào đầu những năm 1940, quân đội cộng sản Trung Quốc đến làng tôi để “mở rộng địa bàn”. Vào ban đêm, họ dùng xẻng để giết chết những người dân không đồng tình với việc làm của họ và ném xác những người đó xuống sông. Họ cũng ra lệnh cho mọi gia đình giết chó của mình.

Năm 1946, họ tiến hành “cải cách ruộng đất” ở trong khu vực của chúng tôi. Có một cha con bị gán nhãn là “địa chủ” và bị đánh chết.

Khi còn nhỏ, tôi tin vào lời tuyên truyền của ĐCSTQ. Tôi nghĩ là đúng khi giết chết những “địa chủ áp bức” và những kẻ “phản cách mạng”.

Ông nội tôi là một người nông dân chăm chỉ. Theo ĐCSTQ, vì ông tôi sở hữu đất nông nghiệp, nên ông bị coi là một địa chủ và là kẻ thù của người dân.

Ông tôi là một người tốt bụng. Ông và cha tôi đã mở một trường học miễn phí trong làng và họ đã mua vắc xin phòng bệnh đậu mùa cho tất cả học sinh. Khi chỉ mới tám tuổi, tôi đã bắt đầu làm việc trên mảnh đất của gia đình mình. Bà và mẹ tôi cũng làm ruộng.

Tuy nhiên, dưới sự tẩy não của ĐCSTQ, tôi tin rằng tất cả “địa chủ” đều là người xấu và tôi nghĩ rằng tôi nên tách khỏi gia đình “xấu” của chính mình.

Sau khi đất đai của gia đình tôi bị ĐCSTQ lấy đi trong cuộc “cải cách ruộng đất”, mẹ tôi, em gái và tôi đã trốn khỏi quê hương để đến Bắc Bình, nơi sau này trở thành thủ đô Bắc Kinh. Ở đó chúng tôi đoàn tụ với cha tôi, người đã trốn thoát trước đó. Ở Bắc Bình, tôi giúp gia đình đi phân phát báo và thu gom sắt vụn.

Tôi học hành chăm chỉ và thi đỗ vào một trường cấp 2. Tôi là một học sinh giỏi, từ khi cha xóa bỏ hôn ước do gia đình sắp đặt cho tôi, tôi đã trở thành một tấm gương điển hình “chống phong kiến” trong trường. Tôi được Ban Giám hiệu nhà trường kết nạp là đoàn viên của Đoàn Thanh niên Cộng sản Trung Quốc.

Bởi vì tôi có thành tích học tập tốt và có “tính đúng đắn về chính trị”, nên tôi đã được đảm bảo một suất vào trường trung học, nơi tôi đã được chọn để trở thành một đảng viên ĐCSTQ. Ngay sau khi tốt nghiệp tại trường trung học, tôi được cử đi học ở Liên Xô cũ. Lúc đó, tất cả những gì tôi muốn là học tập thật tốt và làm điều gì có ích cho đất nước của mình.

Trở thành một người “phản cách mạng”

Khi cuộc Cách mạng Văn hóa bắt đầu, lúc đó tôi khoảng 30 tuổi. Vì tôi là trưởng nhóm nghiên cứu, nên tôi bị coi là “kẻ lót đường cho tư bản” (một cụm từ ám chỉ một đảng viên ĐCSTQ âm thầm lên kế hoạch khôi phục chủ nghĩa tư bản). Tôi đã bị khai trừ khỏi Đảng. Tôi bị Hồng vệ binh đánh đập và làm nhục, bao gồm cả việc bị diễu hành qua các đường phố trong khi phải đội một chiếc mũ lưỡi trai.

Trong ba năm sau đó, hầu như ngày nào tôi cũng bị lên án và chỉ trích công khai. Hình phạt của tôi là ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ trong nhiều giờ. Tôi buộc phải dọn dẹp nhà vệ sinh và hành lang. “Tội ác” của tôi bao gồm: “Làm gián điệp cho Liên Xô” và “đứa con bất hiếu của một địa chủ”.

Đó là lý do tôi bị gán nhãn “phản cách mạng” mặc dù tôi chỉ muốn phục vụ cho đất nước của mình.

ĐCSTQ đã lừa dối người dân Trung Quốc như thế nào

Trong cuộc Thảm sát tại Quảng trường Thiên An Môn năm 1989, gia đình tôi sống ở Mộc Tê Địa, Bắc Kinh. Vào ban đêm, từ ban công tôi có thể nghe thấy tiếng súng nổ, tiếng những người lính hét lên “Đừng chạy!” và tiếng nói của người dân: “Nhanh lên! Đưa cậu ấy đến bệnh viện!” Tôi có thể nhìn thấy những đám cháy dọc theo phố Trường An.

Đêm đó cháu gái tôi la hét và đánh thức mọi người. Cháu nói với chúng tôi rằng cháu đã đến Bệnh viện Phụ Ngoại vào sáng hôm đó và đã nhìn thấy rất nhiều người bị thương và những thi thể đẫm máu từ vụ thảm sát. Điều đó khiến cháu hoảng sợ.

Chúng tôi đã thấy rất nhiều bằng chứng cho thấy quân đội đã sử dụng súng bắn vào người dân. Tuy nhiên, trong các chương trình phát sóng của mình, ĐCSTQ lại nói rằng họ không bắn một phát súng nào vào người dân. Đúng là một lũ nói dối!

Tôi bỏ công việc ổn định của mình trong chính quyền

Sau Cách mạng Văn hóa, một số người bạn cũ của tôi là những người có chức vụ cao, họ đã giúp đưa tôi trở lại Bắc Kinh. Tôi nhận được một vị trí làm cán bộ.

Trước đây, tôi vẫn tin rằng cán bộ cấp cao là những người tốt và họ có đạo đức cao. Nhưng những gì tôi chứng kiến thì ngược lại. Họ có được vị trí cao là vì họ tuân thủ chặt chẽ các chính sách của ĐCSTQ. Họ cũng rất giỏi nói dối và nịnh bợ cấp trên. Đến lúc này, tôi đã hoàn toàn mất đi ảo tưởng về ĐCSTQ.

Tôi đã quyết định rời đi. Năm 1997, tôi bỏ công việc ổn định trong chính quyền và gia nhập một xí nghiệp tập thể. Sau đó, chúng tôi thành lập một công ty liên doanh với Nga và tôi đã làm việc tại trụ sở ở Moscow.

Vợ tôi khỏe lại

Năm 1997, vợ tôi được chẩn đoán mắc bệnh thấp khớp. Khi đó y học phương Tây không thể chữa trị cho bà ấy, chúng tôi đã trở về Trung Quốc để tham khảo ý kiến của các bác sỹ Trung y. Khi bác sỹ Trung y cũng không thể chữa cho vợ tôi, bà ấy quyết định tìm đến khí công. Vào khoảng thời gian Tết Nguyên Đán năm 1998, vợ tôi được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp.

444c7bec09530a157b2c5a0e8c76eeb2.jpg

Tác giả tại hội nghị chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Moscow năm 2016

Ngay sau khi vợ tôi bắt đầu tu luyện, một người họ hàng đã cảnh báo bà ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp bị ĐCSTQ xếp vào môn phái không tốt. Vợ tôi không quan tâm đến điều đó. Bà ấy nói rằng, bà ấy sẽ luyện tập miễn là nó có ích cho bà ấy.

Trong khoảng hai tháng sau khi chúng tôi trở lại Moscow, bệnh thấp khớp của vợ tôi đã biến mất. Chúng tôi cảm thấy đó là một điều kỳ diệu! Tôi không tin vào khí công cho đến khi vợ tôi có những cải thiện đáng kinh ngạc, điều đó khiến tôi thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp không phải là một môn khí công bình thường. Vào tháng 4 năm 1998, tôi cũng bắt đầu luyện tập. Chúng tôi đã nhanh chóng đến Bắc Kinh và mang theo một số tài liệu Đại Pháp khi trở về Moscow. Ngay sau đó tất cả các bệnh tật của tôi cũng biến mất.

Bản chất của ĐCSTQ

Khi cuốn Chín bài Bình về Đảng Cộng sản (Cửu Bình) được xuất bản vào năm 2004, vợ tôi và tôi ngay lập tức tuyên bố thoái xuất khỏi ĐCSTQ và tất cả các tổ chức liên đới của nó.

Bản chất thực sự của ĐCSTQ là dối trá, tà ác và bạo lực. Sau khi nó chiếm đoạt được quyền lực ở Trung Quốc, đã có rất nhiều người Trung Quốc đã chết oan uổng trong các “phong trào” của nó. Kể từ năm 1999, ĐCSTQ đã bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp và thậm chí còn phạm tội ác mổ cướp nội tạng sống các học viên Pháp Luân Công để bán kiếm lời.

Trong giai đoạn đặc biệt này của lịch sử, cái gì tốt, cái gì xấu đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Những người vẫn tiếp tục bức hại các học viên nên suy nghĩ về việc sẽ bị trời trừng phạt.

Là một học viên Đại Pháp, tôi sẽ kiên định và không bị can nhiễu bởi những quan niệm bề mặt. Tôi hy vọng tất cả các bạn học cũ và bạn bè của tôi sẽ thấy được bản chất thật sự của ĐCSTQ và thoái xuất khỏi nó. Bằng cách này, họ sẽ không bị liên lụy khi ĐCSTQ phải chịu trách nhiệm về tội ác của nó. Tôi hy vọng họ sẽ được ban phước khi giữ niềm tin rằng: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/19/418744.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/1/31/190183.html

Đăng ngày 28-02-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share