Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-11-2020] Bà Lý Nhị Anh, còn được gọi là Lý Ái Anh, ở thành phố Thất Đài Hà, tỉnh Hắc Long Giang, bị bắt vào ngày 4 tháng 11 năm 2015 và sau đó bị kết án bốn năm vì đức tin của bà vào Pháp Luân Công, một pháp môn tu luyện cả thân lẫn tâm đã bị chính quyền Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Bà Lý bị giam giữ và tra tấn trong Nhà tù nữ Hắc Long Giang, nơi bà đã ở bên bờ vực của cái chết.
Bà Lý Nhị Anh
Kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, bà Lý, người bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996, đã bị bắt năm lần và bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức hai lần. Gia đình bà đã bị liên lụy vì đức tin của bà. Chồng bà với sức khỏe không tốt và đã không thể làm việc dưới áp lực của chính quyền; để tồn tại, con trai bà đã phải rời khỏi nhà và bị lừa gạt vài lần khi đang tìm việc làm; anh trai bà suýt mất mạng khi cố gắng giải cứu bà; chị gái bà bị sốc khi nhìn thấy bà tiều tụy và đã bị tai nạn khiến bà bị thương ở đầu.
Bà Lý lại bị nhà chức trách sách nhiễu vào tháng 12 năm 2019 trong chiến dịch “xóa sổ” và bị ép phải viết bản tuyên bố từ bỏ tu luyện, nhưng bà đã từ chối. Vào tháng 9 năm 2020, nhà chức trách đã sách nhiễu bà qua điện thoại và yêu cầu bà đến đồn công an. Bà từ chối tuân thủ, vì vậy họ đã đến nhà bà vào ngày 27 tháng 10 năm 2020, để yêu cầu bà ký vào bản tuyên bố từ bỏ tu luyện. Vì bà không có ở nhà, chồng bà đã ký tên thay cho bà. Việc phải ký tên vào bản tuyên bố khiến chồng bà vô cùng đau khổ và ông càng trở nên chán nản.
Dưới đây là lời kể của bà về những gì bà đã phải chịu đựng trong tù:
Ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ
Tôi bị đưa đến nhà tù vào ngày 8 tháng 6 năm 2016. Một tù nhân tên Phạm Tú Mai đưa tôi vào phòng và cố gắng bắt tôi mặc đồng phục tù nhân. Tôi đã không tuân thủ. Sau đó, một sĩ quan cảnh sát bước vào và bắt đầu phỉ báng Nhà sáng lập Pháp Luân Công và đức tin của tôi. Trước khi đi, sĩ quan hướng dẫn Phạm bắt tôi ngồi theo tư thế trong quân đội.
Minh họa tra tấn: Ngồi trong thời gian dài
Phạm bắt tôi ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, vuông, không bằng phẳng, cao khoảng năm tấc. Tôi phải đặt tay lên đùi, ngồi thẳng lưng và nhìn về phía trước. “Đừng chớp mắt, đừng mở miệng, đừng nhúc nhích. Bà thậm chí không được chớp mắt”, Phạm nói.
Nếu tôi động đậy dù chỉ một chút, tôi sẽ bị đá và đánh. Tôi buộc phải ngồi đến tận 10 giờ tối và không được cung cấp bất kỳ thức ăn gì cũng như không được phép tắm rửa.
Bị đánh đập, bị cấu véo và bị đá vào đầu
Tôi phải ngủ trên chiếc giường tầng với Phạm liên tục theo dõi tôi. Khi tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng để luyện bài tĩnh công, tù nhân Tiểu Lí Lệ đã lấy một chiếc ghế đẩu và bắt đầu đánh tôi. Tôi đã bị đẩy ngã khỏi giường tầng trên.
Tất cả chín người trong phòng bắt đầu đánh tôi và muốn trói tôi lại. Họ cố gắng bịt miệng tôi nhưng không thành công. Họ đẩy tôi vào một căn phòng không có camera quan sát và đánh đập tôi. Một nhóm người đánh đập tôi một lúc rồi bỏ đi. Sau đó một nhóm khác đến và đánh đập tôi một lần nữa. Tôi không nhớ nổi mình đã bị đánh bao nhiêu lần vào ngày hôm đó. Những người đó là những tên côn đồ thành thục để làm những việc này như những kẻ chuyên nghiệp.
Một người phụ nữ tử tế hơn một chút đã nói với tôi rằng hãy ăn chút đi nếu không tôi sẽ không thể chịu đựng thêm được nữa. Sau đó tôi ăn một bữa vào ngày hôm sau.
Minh họa tra tấn: Đánh đập
Tôi không được phép tắm và rửa mặt dù trời rất nóng. Vào ngày thứ ba, Phạm nói với mọi người trong phòng rằng hãy ngược đãi tôi nếu không sẽ có nguy cơ bị trừ điểm hoặc bị kéo dài thời gian thi hành án.
Để cho thấy sự nghiêm túc, tù nhân Lý Hoa Phân bắt đầu véo tôi. Cô ta véo tôi khắp người, nhất là hai đầu vú, làm tôi thâm tím cả người.
Một tù nhân khác, Đào Túc Thúy, đã dùng một chiếc giày đánh vào mặt tôi và khiến tôi chảy máu mũi. Đào đã đi một đôi giày dày và đá vào đầu tôi không biết bao nhiêu lần. Vào buổi tối, Đào đưa cho tôi một chiếc bánh mì và nói rằng nó là của Đảng Cộng sản Trung Quốc và bảo tôi đừng ăn nó. Tôi đã nói rằng tôi sẽ không ăn bắt đầu từ ngày hôm sau.
Không thể vận động bình thường, buộc phải mặc một chiếc áo trói tay
Tôi tuyệt thực vào ngày thứ tư. Trước sự xúi giục của đội trưởng, các tù nhân đã khiến mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Họ đã tìm được 15 hoặc 16 tù nhân và tuyên bố rằng họ sẽ buộc tôi phải “chuyển hóa”. Họ đứng thành hai hàng và bắt đầu đánh tôi. Một số kéo tóc, một số vặn tay, và một số tát tôi cho đến khi tôi bị ngã xuống đất. Tôi đã ngất đi.
Khi tôi tỉnh dậy, trời đã tối. Tôi thấy một chiếc giày trên mặt mình và sàn nhà ướt đẫm. Tôi nhận ra rằng tay mình bị sưng và tôi không thể cử động cánh tay phải hoặc nhấc chân lên.
Tôi mất khả năng vận động bình thường, nhưng các tù nhân vẫn không chịu dừng lại và bắt tôi ngồi trên ghế đẩu. Khi tôi hét lên “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, đội trưởng đã mặc cho tôi một chiếc áo trói tay và trói tôi vào giường cùng với một vài người theo dõi tôi suốt ngày đêm. Tôi bị trói ba ngày hai đêm và không được phép nhắm mắt.
Tôi nài nỉ họ thả tôi ra, và họ đồng ý với điều kiện tôi phải ăn. Tôi ngủ một giấc và tiếp tục tuyệt thực.
Sau đó, mọi thứ thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn. Cảnh sát lấy hai cái áo lót và trói chặt tay, chân, đùi, eo của tôi và đặt một cái ghế đẩu nhỏ dưới mông tôi. Bất cứ khi nào tôi cựa quậy, chiếc ghế đẩu sẽ bị nghiêng. Đó là sự đau đớn không thể tưởng tượng được. Sau đó, tôi bị treo lên trong tám giờ cho đến khi tôi bị bức thực vào ban đêm. Đến lúc này, tôi không còn cảm giác ở chân tay và nhịp tim thì đập thất thường. Tôi không còn đủ sức để mở mắt.
Chọc vào mắt bằng cây chổi
Khi đội trưởng đến gặp tôi, tôi đã không tắm rửa và ăn uống trong nhiều ngày và có mùi hôi nên đội trưởng lùi lại và đi mất.
Tôi bị bầm tím khắp người nhưng vẫn bị bắt phải ngồi trên chiếc ghế đẩu. Khi tôi không thể, một tù nhân sẽ kéo tóc tôi trong khi một người khác dẫm vào chân tôi để buộc tôi phải ngồi thẳng. Tôi không thể ngậm miệng lại vì bị sưng tấy do đánh đập, vì vậy Phạm đã lấy giày của cô ta chà vào răng và dùng cán chổi chọc vào mắt tôi. Khi tôi từ chối điểm danh, các tù nhân đã đá vào lưng tôi. Tôi không thể cử động cánh tay phải hoặc mặc quần áo của mình. Cánh tay của tôi đã bị trật khớp.
Tôi đã bị bức thực khi tuyệt thực. Ống truyền thức ăn đã làm gãy mũi tôi và gây chảy máu rất nhiều.
Minh họa tra tấn: Bức thực
Trong một nỗ lực để buộc tôi từ bỏ tuyệt thực, cảnh sát đã hướng dẫn nhân viên y tế đặt ống vào khí quản của tôi. Tôi gần như chết ngạt. Một số người đã véo mũi tôi và bức thực tôi.
Được cảnh sát chỉ đạo, các tù nhân trong phòng giam của tôi đã mở một đĩa DVD phỉ báng Đại Pháp. Tôi nói tất cả đây chỉ là dối trá và bảo họ đừng tin. Các tù nhân bắt đầu đánh tôi. Sau đó tôi đọc to các bài giảng của Pháp Luân Công. Sau đó, họ không bao giờ phát DVD đó nữa.
Khi con trai và gia đình đến thăm tôi và thấy tôi tiều tụy, họ yêu cầu tôi được đi khám. Tôi được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng tôi bị cao huyết áp và bệnh tim nặng, không nên bị đánh đập nữa và có thể chết bất cứ lúc nào, và tôi thực sự nên nhập viện.
Tôi được đưa đến bệnh viện của nhà tù, quản giáo và giám đốc bệnh viện thường xuyên đến gặp tôi. Tôi nói với họ rằng tôi không phạm tội gì và nên được trả tự do vô điều kiện.
Bên bờ vực của cái chết
Tôi tiều tụy và gầy gò do bị bức thực trong thời gian dài và bị tra tấn cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tôi đã ở bệnh viện trong sáu tháng. Khi tôi trở lại nhà tù, đội trưởng đã chỉ thị cho Phạm tra tấn tôi một lần nữa. Kết quả của việc lạm dụng lâu dài là tôi đã bị chứng ảo giác.
Một ngày nọ, tôi muốn đi xuống giường nhưng thay vào đó tôi lại di chuyển theo hướng khác và ngã ra khỏi giường. Một số tù nhân đã đưa tôi trở lại giường và tôi không thể cử động được nữa. Khi tôi muốn vào nhà vệ sinh, họ phải kéo và bế tôi vì tôi không thể tự đi được. Cú kéo đã làm gãy xương đùi của tôi.
Tôi một lần nữa được đưa đến bệnh viện và họ nói rằng tôi phải được phẫu thuật nếu không chỏm xương đùi của tôi sẽ bị hoại tử. Các đội trưởng bảo tôi phải chọc tủy nhưng tôi từ chối. Khi em gái tôi đến thăm tôi, cô ấy nói với tôi rằng hãy mạnh mẽ lên.
Tôi đã ở trong bệnh viện hơn 40 ngày trước khi bị đưa trở lại nhà tù.
Trong thâm tâm, tôi luôn cảm thấy những người bức hại tôi rất đáng thương. Có thể là do lòng tốt bên trong của con người tôi, nhưng sau đó một số tù nhân đã bắt đầu bí mật giúp đỡ tôi và tù nhân Lý thậm chí còn xin lỗi tôi.
Do bị bức thực trong thời gian dài và thiếu ăn nên nửa tháng tôi không đại tiện được và cũng rất khó đi tiểu. Điều này gây ra chứng tắc ruột, dẫn đến đau dạ dày và đau ở xương sườn của tôi. Cuối cùng, toàn bộ cơ thể tôi ớn lạnh ngay cả trong mùa hè. Các tù nhân phải quấn tôi trong một chiếc chăn và đặt một chai nước nóng cho tôi, nhưng nhiệt độ của tôi vẫn không thay đổi. Bất cứ ai nhìn thấy tôi đều nghĩ rằng tôi sẽ chết sớm.
Tuy nhiên, tôi rất tỉnh táo và có một niềm tin rất mạnh mẽ. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ không chết. Và rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra. Tôi có thể cảm thấy một luồng điện ấm áp từ trái tim mình và lan tỏa khắp cơ thể. Tôi tự nghĩ: “Tôi đã không chết. Tôi đã sống lại.”
Ngày hôm sau, tôi bắt đầu tập bài tĩnh công. Đội trưởng nhìn thấy tôi và bảo tôi dừng lại. Tôi nói: “Bà đang vi phạm pháp luật.”
Bà ta bỏ đi mà không nói một lời. Từ biểu hiện của bà ta, tôi có thể thấy rằng bà ấy thực sự ngưỡng mộ Pháp Luân Công. Sau đó, sức khỏe của tôi trở nên tốt hơn từng ngày.
Bài liên quan:
Học viên Pháp Luân Công bị lạm dụng ở nhà tù nữ Hắc Long Giang
Lính canh tiết lộ việc tra tấn người phụ nữ Hắc Long Giang là được cấp trên chấp thuận
Nhà tù Nữ Tỉnh Hắc Long Giang đang tra tấn và tẩy não các học viên Pháp Luân Công
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/10/414882.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/3/190229.html
Đăng ngày 01-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.