[MINH HUỆ 01-03-2010]

Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào tháng Bảy 2004. Lúc bấy giờ tôi có một số bệnh. Một đồng nghiệp nói với tôi, “Chị nên thử tập Pháp Luân Công,” vì vậy tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Trong lúc tôi đọc sách, nghiệp bệnh của tôi được giảm đáng kể. Nhưng lúc bấy giờ, tôi không hiểu biết sâu về Pháp và tôi chỉ cảm thấy rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt. Một ngày kia, tôi ngồi trên xe buýt và đọc ” Giảng Pháp tại Pháp hội lần đầu tiên ở Bắc Mỹ” của Sư phụ. Một vài lời của Sư phụ cảm động tâm tôi. Tôi cảm thấy rằng toàn thân tôi bị rung động. Tôi hiểu rằng đây là điều mà tôi đã đi tìm và đó là cách mà tôi muốn sống. Tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Không bao lâu tôi đã đọc tất cả các bài Pháp giảng của Sư phụ. Tôi cũng dìu dắt đứa con gái mười tuổi của tôi học Pháp. Trong thời gian đó, mỗi ngày sau khi tôi đi làm về, tôi đọc Pháp của Sư phụ. Tôi cảm thấy rằng tinh thần tôi rất sáng suốt và tôi tiếc rằng đã không được đắc một Pháp lớn như vậy sớm hơn. Hai tháng sau, bệnh tật của tôi hoàn toàn biến mất. Tôi muốn chạy ra đường kêu lớn rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt. Tôi đã ngoài 30 tuổi khi tôi đắc Pháp và đời sống tôi được thay đổi một cách rất tốt đẹp.

Tôi luôn tự hỏi tôi có thể nào vẫn là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong thời Chánh Pháp không, vì tôi đắc được Pháp muộn như vậy. Khi tôi đọc các bài của Sư phụ, tôi chú ý đặc biệt các câu trả lời của Sư phụ cho câu hỏi của tôi. Nhưng mỗi lần, câu trả lời của Sư phụ cho tôi cái cảm giác là tôi có thể hoặc không thể. Vì vậy tôi nghĩ là vì tôi đã được đắc Pháp, tôi có thể tu luyện bản thân dần dần. Nếu tôi không thể tu luyện đến viên mãn trong đời này, tôi sẽ tiếp tục tu luyện trong đời sau. Nhưng sau đó tôi đọc bài “Giảng Pháp tại Pháp hội tại New Zealand” của Sư phụ,

“Câu hỏi: Con lo rằng con không tu thành được. Con quyết tâm, nếu đời này con không tu thành, thì con sẽ tiếp tục tu luyện trong đời sau. Sư Phụ: Chư vị có vẽ kiên định, nhưng thật ra chư vị không kiên định chút nào cả. Nếu trong đời sau trạng thái này cũng xẩy ra thì sao? Chư vị sẽ tu luyện trở lại trong đời sau? Chư vị phải quyết chí không bỏ lỡ cơ duyên này, quyết chí tu thành trong đời này.”

Tôi cảm thấy hổ thẹn với tư tưởng của mình. Từ đó tôi học Pháp chuyên cần hơn và đi đến nơi tập công chung.

Chứng thực Pháp

Sau khi tôi tu luyện được sáu tháng, tôi nói với các bạn học viên là tôi muốn đi phát các tài liệu giảng chân tướng. Lúc bấy giờ, tôi không có chút tâm sợ hãi nào. Tôi suốt ngày mang các tài liệu theo và đi qua hầu hết các nơi trong thành phố để phát tài liệu. Vào cuối 2004, sau khi Cửu Bình về Đảng Cộng sản được đăng, tôi bắt đầu đi giảng thanh chân tướng và thuyết phục người ta thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Người đầu tiên mà tôi nói về chuyện đó là một đồng nghiệp cũ . Đầu tiên tôi nói về sự tiến bộ của tôi trong tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và các những biến đổi mà tôi đã trải qua sau khi tu luyện. Sau đó tôi bảo anh ta để thoái ĐCSTQ để được an toàn. Anh ta bị thuyết phục và dùng tên thật của mình để thoái ĐCSTQ. Tôi thấy rất được khích lệ. Từ đó, tôi đã giảng thanh chân tướng với hầu hết các người tới văn phòng của tôi, và tôi khuyên họ thoái ĐCSTQ. Nơi sở làm, tôi tiếp xúc với nhiều người từ các công ty khác nhau. Mỗi lần tôi được chỉ định đi liên lạc với những người đó, việc đầu tiên tôi nghĩ đến là giảng sự thật cho họ. Trong khi làm việc với họ, tôi luôn nghĩ đến họ trước. Một lần nơi sở làm, một người nói với tôi, “Tôi đã làm việc với rất nhiều người trong chính quyền. Chị là người đầu tiên mà thật sự lo cho hãng của chúng tôi.” Tôi nói với ông ta, “Ông biết vì sao không? Đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công.” Sau đó tôi làm sáng tỏ sự thật với ông ta và khuyến khích ông ta thoái ĐCSTQ. Ông vui vẻ đồng ý.

Nơi sở làm, có người thường gửi cho tôi tiền mặt và phiếu tặng quà. Trước tiên tôi từ chối, và sau đó nói với họ lý do và làm sáng tỏ sự thật với họ. Hiệu quả rất tốt. Các khách hàng đó sau đều trở thành bạn của tôi. Gần đây tôi có một chuyến công tác. Tôi biết hãng này có nhiều nông dân làm thuê, vì vậy tôi yêu cầu hai học viên khác cùng đi với tôi đến hãng này. Trong hai ngày, các bạn học viên và tôi làm sáng tỏ sự thật cho hơn 50 người. Một người trong họ không nghe đủ ngày đầu. Sau đó qua ngày thứ hai, ông ta yêu cầu tôi làm sáng tỏ sự thật với ông ta lần nữa và với những người khác mà không được nghe ngày đầu. Một số trong họ muốn tập Pháp Luân Công. Tôi nhìn thấy chúng sinh sốt sắng mong chờ để được cứu độ và cảm nhận được trách nhiệm lớn lao của mình.

Năm 2005, sau khi tôi đắc được Pháp trong gần một năm, tôi có một cuộc họp với các bạn học cũ thời Trung học. Vì tôi chỉ đắc được Pháp trong một thời gian ngắn, tôi chỉ làm sáng tỏ sự thật với năm sáu người. Năm 2007, tôi có một cuộc hội lớp với các bạn học trung học. Tôi làm sáng tỏ sự thật với tất cả họ. Gần như tất cả mọi người đều đồng ý thoái ĐCSTQ, chỉ trừ có ba người. Năm nay tôi có một cuộc hội lớp với các bạn học Trung học. Tôi cũng làm sáng tỏ sự thật với tất cả họ. Có lúc tôi nghĩa trong tất cả các bạn học của tôi, tôi là người học viên Pháp Luân Đại Pháp duy nhất. Tôi thật sự cần nỗ lực rất nhiều để cứu họ.

Tu luyện tinh tấn

Khi tôi vừa mới đắc Pháp, tôi rất hăng hái mỗi ngày. Tôi luôn muốn dành nhiều thời giờ hơn để học Pháp và thật sự đặt Pháp lên hàng đầu. Nhưng kỳ thật tôi bị chấp trước vào bản thân, giống y như chấp trước về ‘tâm hoan hỷ’ mà Sư phụ nói trong Chuyển Pháp Luân. Khi văn phòng tôi tổ chức đi chơi xa, tôi không muốn đi. Tôi không muốn mất thời giờ để đi chơi xa và làm chậm trễ việc học Pháp. Khi thân quyến và bạn bè tôi mời tôi đi ăn tiệc, tôi cũng không muốn đi. Tôi nghĩ tôi đã làm sáng tỏ sự thật với họ rồi và đi ăn với họ sẽ làm mất thời giờ tôi học Pháp. Có lúc tôi bảo con tôi tự đi đến trường học vì tôi không muốn mất thời giờ học Pháp. Xem như là tôi đặt Pháp lên hàng đầu và học Pháp tinh tấn, nhưng kỳ thật tôi đã đi sai đường.

Một ngày, chồng tôi nói, “Nhà mình gần như trở thành một ngôi chùa.” Tôi hiểu ra rằng tôi không hòa hợp với Pháp và tôi không hoàn toàn dùng môi trường mà Sư phụ an bài cho tôi để tu luyện. Tôi không phù hợp tối đa với xã hội người thường. Tôi chỉ coi tu luyện là học Pháp, phát chính niệm, đi phát tài liệu giảng thanh chân tướng, giảng sự thật và xem tất cả những điều khác là can nhiễu. Tôi kỳ thật đã lộ ra tâm ích kỷ của mình. Đầu tiên tôi không nhận ra điều đó. Sau khi học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm với các bạn học viên, tôi dần dần hiểu ra và thoát khỏi tình trạng đó. Nhưng tôi vẫn còn chưa biết nhìn vào bên trong, đại đạo Sư phụ đã dạy chúng ta.

Lúc đầu tôi không biết cách phủ nhận an bài của cựu thế lực. Sư phụ nói rằng cựu vũ trụ là dựa trên sự ích kỷ. Mỗi một tư tưởng của chúng ta đều được an bài bởi cựu thế lực và con đường chính là rất hẹp. Vì vậy tôi bắt đầu xem xét mỗi tư tưởng của mình, và tôi hiểu được các Pháp lý rõ hơn . Khi tôi gặp một điều gì an bài bởi cựu thế lực, tôi biết cách phủ nhận nó. Sau này, tôi đọc các bài viết nói về tu luyện bản thân, tiêu trừ các ham muốn và dứt bỏ tâm đố kỵ, tôi bị chấn động mạnh. Trong quá khứ, tôi nghĩ là tôi đã làm tốt các điều đó và cảm thấy rằng Pháp giảng của Sư phụ về điều đó là để cho những nguời khác. Từ đó tôi đã bắt đầu học cách nào nhìn vào bên trong. Nhưng đôi lúc việc nhìn vào bên trong của tôi vẫn còn rất bề mặt. Tôi nhìn vào bên trong với sự chấp trước hoàn thành công việc, vì vậy tôi không tu luyện, bản thân một cách vững chắc. Tôi có nghiệp bệnh trong một vài năm. Đôi lúc tôi cảm thấy phiền não và thấy khó tiếp tục tu luyện. Tôi nghĩ là tôi đã để ra rất nhiều thời gian để học Pháp và học thuộc lòng Pháp, nhưng tại sao tôi vẫn còn gặp nhiều khó nạn như vậy? Các giác giả phải được tự do lớn lao, nhưng tại sao tôi càng tu luyện, tôi càng qua nhiều đau khổ và khó nạn như vậy?

“Trong toàn bộ quá trình tu luyện, cần phải ‘mất’ đi tất cả các chủng chấp trước, các chủng dục vọng của người thường.” (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ dạy chúng ta rằng trong lúc chúng ta tu luyện, tất cả những điều mà chúng ta gặp phải đều là điều tốt, bất kể đó là điều tốt hay điều xấu. Các lý của người thường là phản đảo với các lý của vũ trụ. Nhưng tôi bị thất lạc trong các lý của người thường. Tôi luôn xem sự đau khổ của người thường là đau khổ thật sự. Tôi không nhìn vào trong hoặc xem đó là cơ hội tốt để cho tôi buông bỏ các chấp trước của mình và tiến tới một cách tinh tấn trên con đường tu luyện của mình. Đó là vì sao tôi cảm thấy rằng sự tu luyện của tôi càng ngày càng khó khăn. Tôi luôn ôm giữ các chấp trước và các quan niệm con người của tôi, và không buông bỏ chúng. Tôi đã không thể làm theo yêu cầu của Sư phụ.

“Làm việc thì nghĩ đến người khác, gặp mâu thuẫn thì nghĩ đến bản thân mình” (“Giảng Pháp tại Pháp Hội Quốc tế Washington 2009”)

Tôi đã dành rất nhiều thời gian học Pháp, nhưng tôi không được tập trung khi học Pháp và tôi không đo lường bản thân theo yêu cầu của Pháp. Đó chỉ như thể là tôi phải làm xong một công tác. Vì tôi không học Pháp tốt, tôi không thể nhìn vào bên trong mình một cách vô điều kiện và tôi không thể buông bỏ các chấp trước và các quan niệm con người của mình trong lúc tu luyện. Khi khó nạn đến, tôi chỉ nhìn vào bên trong một cách thụ động và giải quyết sự việc để mà giải quyết sự việc. Kỳ thực, tôi đã tu luyện trong vòng khó nạn an bài bởi cựu thế lực, và như vậy bước theo con đường an bày bởi cựu thế lực. Vì điều đó, tôi đã nhiều lần rơi vào trong trạng thái tu luyện kém. Tu luyện vừa gian khổ vừa nghiêm túc. Tu luyện hoàn toàn không phải là một việc nhỏ. Vì vậy trong tu luyện tương lai của mình, tôi phải thật sự tu luyện một cách tinh tấn, vững chắc thăng tiến và cố gắng làm ‘ba điều’ cho tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/2/17/218356.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/3/1/115019.htm
Đăng ngày 11-03-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share