Bài của Pháp Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên

[MINH HUỆ 01-01-2010] Trong một thời gian dài, tôi cảm thấy cơ thể không thoải mái. Vai trái của tôi, lưng, và có cảm giác căng, như bị sưng hay kéo căng ra. Cảm giác này ngày càng kiểm soát tôi.

Tôi tìm bên trong và tự hỏi chấp trước nào là nguyên nhân. Tôi nhìn từ các góc độ Pháp lý khác nhau và thảo luận nó với các bạn đồng tu. Nhưng tôi vẫn không tìm ra nguyên nhân cơ bản, và tôi đã không vượt lên được tình trạng này. Mặc dù các triệu chứng đã giảm đi sau khi tôi phát chính niệm, và nó không ảnh hưởng đến khả năng của tôi để làm tốt ba việc, tôi vẫn lo lắng về nó hàng ngày.

” Vì quá trình diễn hoá công là cực kỳ phức tạp; cảm giác của con người không là gì hết; không thể dựa vào cảm giác để tu luyện.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự nhủ không lo lắng về nó, nhưng tôi đã không loại trừ chấp trước. Hàng ngày tâm trạng của tôi thay đổi tùy theo tôi cảm thấy thế nào. Tôi cảm thấy bất lực, nhưng tôi đã không từ bỏ. Tôi khuyến khích bản thân bằng việc niệm những lời của Sư Phụ:

Có thể tu được không hoàn toàn [dựa] xem chư vị có thể nhẫn chịu không, có thể phó xuất không, có thể chịu khổ không. Nếu dốc lòng quyết tâm, khó khăn nào cũng không ngăn được, [thì] tôi nói rằng, [nó sẽ] không thành vấn đề..“( Chuyển Pháp Luân)

Tôi thệ nguyện trước hình Sư Phụ rằng sẽ vượt qua rào cản này và cầu Sư Phụ giúp đỡ. Tôi hứa sẽ loại bỏ các chấp trước người thường.

Sư Phụ đã nhìn thấy ý chí kiên định của tôi và đã cho tôi một cơ hội để nhìn thấy những chấp trước của mình. Một buổi sáng sau khi tôi đọc xong một bài giảng của Chuyển Pháp Luân, tôi muốn nghỉ một chút và cầm lên một bản sao của tuần báo Minh Huệ. Một bài viết trong tập san lay động tôi. Người viết có rất nhiều điểm chung với tôi, mặc dù chúng tôi bắt đầu tập luyện vì những lý do khác nhau. Tôi nghĩ lại khi lần đầu đầu tiên tôi bắt đầu luyện công và nhận ra một chấp trước lớn của mình: chấp trước vào cảm giác. Trước khi tôi tập Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã tìm kiếm chính sư, tôi đã tập rất nhiều môn khí công khác nhau. Cơ thể của tôi đã bị loạn. Một người bạn của tôi giới thiệu cuốn sách Pháp Luân Công. Ngay khi tôi nhìn thấy bức hình của Sư Phụ trên cuốn sách, tôi đã cảm nhận một dòng năng lượng bao bọc quanh mình, và cảm thấy tuyệt vời. Nó là một cái gì đó mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được trước đó. Tôi đã không thể đặt cuốn sách xuống và ngồi đọc hết nó. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ cuốn sách thật tuyệt nhưng không chắc về những gì cuốn sách nói. Cảm giác tuyệt vời tràn ngập, và tôi đã không hiểu biết sâu sắc về nội dung. Nói cách khác, tôi đã bắt đầu tập luyện vì những gì mà tôi cảm nhận lúc đó.

Vì tôi là một người nhạy cảm và luôn cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể mình, tôi đã không nhận ra rằng sự nhạy cảm có thể dẫn đến một chấp trước mạnh mẽ. Thay vì dùng chính niệm và Pháp của Sư Phụ để xét những việc mà tôi gặp phải trong sự tu luyện, tôi dùng cách mà tôi cảm nhận như một thước đo. Khi lần đầu tiên tôi bắt đầu luyện công, sau khi chúng tôi kết thúc bài thứ năm, các học viên khác sẽ đứng dậy và đi. Tôi vẫn ngồi đó, đợi cho hết đau. Khi tôi học Pháp, tôi cảm nhận Pháp Luân (bánh xe Pháp) xoay trong cơ thể mình. Đây thực sự là một điều tốt, nhưng tôi đã bị phân tâm. Khi tôi không cảm nhận được Pháp Luân xoay, tôi tìm kiếm nó và tìm kiếm cảm giác tốt. Khi tôi giải thích sự thật về cuộc bức hại với những người khác, tôi cũng dùng cảm giác của mình để phán đoán ai sẽ là người dễ thuyết phục. Nếu tôi không cảm thấy một trường tốt quanh một người, tôi nghĩ rằng sẽ khó giải thích sự thật và rằng tôi cần phát chính niệm. Khi tôi cảm thấy một trường tốt quanh một người, tôi nghĩ sẽ dễ dàng để giải thích sự thật. Tôi cũng tập trung vào cảm giác của mình khi tôi phát chính niệm. Thỉnh thoảng tôi cảm nhận được trường năng lượng mạnh mẽ, và tôi đã vui sướng. Lần khác, tôi cảm nhận trường năng lượng bị yếu, và tôi nghĩ nó là không tốt và tôi cần tìm hiểu xem tại sao trường năng lượng của tôi lại yếu. Tôi cũng dùng cảm giác của cơ thể mình để xét xem tôi có tu luyện tốt không.

Sư Phụ giảng một thời gian dài trước đây:

“Có người luyện công theo cảm giác; hỏi cảm giác của chư vị có nghĩa gì? Không là gì hết.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên tôi để cho cách mà mình cảm nhận, thay vì Pháp, chi phối những hành động của mình. Tôi đã không chân tu. Tôi gần như đã trệch khỏi Pháp vĩ đại. Điều này đã thực sự rất nguy hiểm.

Tại sao tôi đã phát triển một chấp trước như vậy? Gốc rễ của nó là gì? Tôi nghĩ nguyên nhân là bởi một chấp trước vào truy cầu và thoải mái. Trong sự tu luyện của mình, tôi đã không thay đổi về cơ bản những quan niệm người thường của mình. Thay vào đó, tôi dùng những quan niệm người thường để xét vấn đề, tôi đã không dùng chính Pháp lý để đối đãi vấn đề. Bất cứ khi nào tôi gặp khó khăn, chấp trước của tôi sẽ được khuấy lên, và tôi muốn trở lại trạng thái dễ chịu càng sớm càng tốt. Nếu chúng ta không đáp ứng những yêu cầu của Sư Phụ, chúng ta sẽ đi một con đường mà cựu thế lực an bài. Đó cũng là lý do tại sao tôi tiếp tục cảm thấy khó chịu. Do tôi muốn truy cầu sự thoải mái, tôi sẽ có kết quả ngược lại. Nếu tôi không gỡ bỏ chấp trước này, tôi sẽ bị hủy hoại bởi cựu thế lực.

Mọi người đều cảm thấy những thứ trong cơ thể họ. Khi tôi học Pháp và dần dần hiểu được Pháp lý, tôi nhận ra rằng tôi đã loại bỏ được chấp trước của mình vào cảm nhận của mình. Khi tu luyện, chúng ta không thể theo đuổi cảm giác của mình. Chúng ta cần sử dụng những nguyên lý chân chính để đo lường các việc. Tất cả mọi việc mà xảy ra với chúng ta là tốt. Chúng ta phải giữ một tâm thanh tịnh. Thực tế, miễn là chúng ta gỡ bỏ chấp trước vào thoải mái và đi theo chính lý, cảm giác của chúng ta không có nghĩa gì. Con đường tu luyện của chúng ta do Sư Phụ an bài. Chúng ta phải học Pháp nhiều hơn và đồng hóa với Pháp để hiểu Pháp lý ở các tầng khác nhau và đặt chúng vào thực tế. Đây là bước trên con đường mà Sư Phụ an bài. Nếu chúng ta ôm giữ vào những chấp trước người thường, quan niệm, dục vọng, và cựu pháp lý, chúng ta có thể đối mặt với nguy hiểm nghiêm trọng.

Tôi mất 11 năm tu luyện để nhận ra chấp trước gốc rễ này; chấp trước vào truy cầu đã ngăn cản sự thăng tiến của tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ. Cùng lúc đó, tôi nhận ra tính nghiêm túc của tu luyện. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta nuôi dưỡng các chấp trước đến khi kết thúc? Chúng ta đang gần đến giai đoạn cuối của chính Pháp, và tôi đã tụt lại phía sau quá lâu. Tôi cần làm theo những yêu cầu của Sư Phụ, học Pháp nhiều hơn, và theo kịp. Trong Gửi Pháp hội Ấn Độ đầu tiên, Sư phụ giảng

“học Pháp thật tốt, học Pháp cho nhiều, thường xuyên học Pháp, trở thành người tu luyện Đại Pháp chân chính, gánh vác trách nhiệm hồng truyền Đại Pháp và cứu độ chúng sinh.”

Chúng ta hãy thực sự làm theo lời của Sư Phụ và trở thành đệ tử chân chính của Người!
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/1/215474.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/9/113770.html
Đăng ngày 16-01-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share