[MINH HUỆ 14-02-2010] Một vài ngày trước tôi cuối cùng cũng đã hiểu được ý nghĩa của,
“Cát xả phi tự kỷ
Đô thị mê trung si”
Chuyện xảy ra khi sắp tới năm mới. Tôi làm một vài áp phích về Đại Pháp có hình ảnh Đại Pháp phổ truyền trên thế giới và trông rất đẹp khi treo ở đại sảnh của tòa nhà.
Hai bạn đồng tu nói rằng họ không muốn những áp phích đó. Tôi hơi khó chịu bởi vì chúng đã được những học viên khác tán dương. Tại sao bây giờ chúng lại không tốt? Tôi nghĩ lại, tại sao tôi bực mình? “Bực mình” là cái gì vậy? Đó là loại tâm người thường gì? Nó liên quan tới một người mà không bao giờ sai sót và không sẵn sàng chấp nhận sự phê bình.
Một vài bạn đồng tu ở gần đây có lần đã nói với tôi rằng tôi luôn luôn đánh giá người khác với tiêu chuẩn của tôi. Bởi vì tôi là một điều phối viên nên tôi thường nghe những lời ca tụng. Sau một thời gian, cái tâm “chỉ huy” bắt đầu hình thành và tôi thường trở nên khó chịu bất cứ khi nào nghe lời phê bình. Tôi bắt đầu làm sạch những vật chất chống lại sự phê bình. Nó là một trận chiến dữ dội, “Điều mình làm là đúng.” Tôi thường nghĩ như vậy. Cái vật chất đó rất ngoan cố, và tôi cảm thấy đau đớn khi diệt trừ nó. Nó giống như cứa thịt da. Bất cứ khi nào tôi diệt trừ nó, tôi cảm thấy đau đớn. Tôi nói với Sư Phụ, “Sư Phụ, Người có thể nhìn thấu mọi thứ, Người luôn đúng.” Chỉ sau hai ngày tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Kể từ đó, tôi có thể lắng nghe những ý kiến khác nhau và hiểu được người khác tốt hơn. Tôi thậm chí hiểu được sự khó khăn mà Sư Phụ gặp phải nhiều hơn và trân quý mọi cơ hội có được để đề cao.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/2/14/218054.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/25/114935.html
Đăng ngày: 03-03-2010: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.