Bài viết của một học viên ở tỉnh Giang Tô

[MINH HUỆ 13-11-2009] Một hôm như thường lệ, tôi đang cầm theo một túi đựng tài liệu giảng chân tướng và chuẩn bị gửi chúng tới một số đồng tu. Khi tôi đang đi bộ dọc theo làn đường dành cho xe đạp, một chiếc xe máy lao thẳng về phía tôi rất nhanh và bất ngờ đâm mạnh vào lưng tôi. Toàn thân tôi bị đẩy ra xa bởi sự va chạm mạnh và tôi bị xô xuống đất. Những người chứng kiến sự việc đó đều ồ lên kinh sợ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ, “Tôi cần phải nhặt toàn bộ tài liệu giảng thanh chân tượng và không để chúng nằm dưới đất.” Do đó, tôi nhanh chóng đứng dậy, nhặt tất cả các tài liệu lên và quay đầu lại để nhìn người mà đã đâm vào tôi. Anh ta mặc đồng phục nhân viên quản lý Thành phố và anh ta đã hung hăng to tiếng trách móc tôi. Tôi cảm thấy hơi tiếc cho anh ta vì tôi thấy xe máy của anh ta bị hỏng và nằm dưới lòng đường. Tôi đã không nói một lời nào và rời khỏi cùng với những đồng tu khác đi cùng.

Toàn thân tôi không việc gì ngoại trừ một vài vết thâm tím ở những ngón chân phải nhưng chúng không đau. Mặc đù tôi chỉ mặc một chiếc áo len mỏng nhưng không có một vết bầm tím nào trên phần phía trên thân của tôi. Tôi biết Sư Phụ đã chịu đựng thay cho tôi và đã cứu mạng tôi. Mặc dù tôi cảm kích sâu sắc vì Sư Phụ đã cứu tôi nhưng lòng tôi vẫn nặng trĩu. Một bạn đồng tu chứng kiến sự việc đã nói rằng chúng tôi nên phát chính niệm để diệt trừ sự can nhiễu của ma quỷ. Bởi vì chính ma quỷ đang tìm cách can nhiễu tới việc giảng chân tướng của chúng tôi. Tuy nhiên, không thể chỉ do ma quỷ can nhiễu mà xảy ra sự việc nghiêm trọng như vậy, tôi phải có vấn đề của mình, một vấn đề vấn lớn. Tôi cần nhìn vào trong nhiều hơn.

Thực sự là, tôi đã có nhiều thiếu sót trong sự tu luyện của mình trong một thời gian dài. Tôi đã nhận ra một số thiếu sót, mặc dù như vậy nhưng tôi đã không đối đãi với chúng một cách nghiêm túc. Tôi đã buông thả chính mình một cách hữu ý và vô ý. Khi gặp khó khăn, tôi chỉ bỏ qua chúng. Tôi đã không thực sự nghiêm khắc và có trách nhiệm với bản thân. Tôi hiếm khi tham gia tập công chung vào buổi sáng (3:50 sáng ở Trung Quốc). Tôi đã chọn tập công vào buổi tối bởi vì lúc đó tôi không bị quá mệt. Khi tôi tập công và phát chính niệm xong, thì đã qúa nửa đêm. Nếu tôi thức dậy vào 3:50 sáng, tôi sẽ có ít cơ hội để ngủ và tôi phải làm việc. Do sợ hãi gian khổ mà nhiều quan niệm người thường đã hình thành.

Chính Sư Phụ đã ban cho chúng ta một hình thức tập công chung như vậy nhưng tôi vẫn chọn lựa những gì mình thích và tôi luôn chọn những thứ thoải mái hơn. Chấp trước truy cầu thoải mái của tôi vẫn chưa bị loại trừ và tôi đã không thể tu luyện một cách đúng đắn. Trước đây tôi đã không làm tốt, nhưng bây giờ tôi sẽ đột phá nó.

Tôi cảm nhận được tầm quan trọng của việc học Pháp. Khi tôi chia sẻ kinh nghiệm với các bạn đồng tu, chúng tôi khuyến khích nhau ghi nhớ Pháp và chia sẻ kinh nghiệm về việc ghi nhớ Pháp. Tuy nhiên, một chấp trước khác đã nổi lên, chấp trước muốn học thuộc Pháp nhanh và nhiều. Số lần tôi ghi nhớ Pháp, và bài giảng nào mà tôi đang học dở đều được tôi ghi chú vào lịch của mình. Sau khi ghi nhớ được một vài trang, tôi đã tính xem trung bình một ngày mình ghi nhớ bao nhiêu trang và tốc độ như thế nào. Tôi cũng tính xem là để ghi nhớ phần còn lại của cuốn Chuyển Pháp Luân sẽ mất bao nhiêu thời gian. Bởi vì tâm tôi không chính, nên hiệu quả học Pháp của tôi không được tốt. Gần đây tôi thường buồn ngủ trong khi học thuộc Pháp và tâm trí tôi cũng không được tỉnh táo. Nguyên nhân là vì chấp trước tham lam, truy cầu, hiển thị, tranh đấu và nhiều thứ xấu khác.

Tôi nuôi dạy con tôi lớn lên như một đệ tử Đại Pháp nhỏ tuổi tu luỵện cùng tôi. Trong suốt quá trình đó những thiếu sót của tối đã đuợc phơi bày. Tôi đã sốt ruột và la mắng con tôi khi tôi thấy nó lãng phí thời gian, không dùng thời gian để học Pháp, luyện công. Tôi thấy nó càng ngày càng ham chơi. Hơn thế nữa, nó đã không nghe lời ở truờng và điểm số thì bị rơi rớt. Thầy giáo nó đã gọi điện cho tôi để thông báo về tình hình của nó. Tôi trở lên sốt sắng và tức giận. Tôi đã nhắc nhở nó hàng ngày phải làm tốt, vậy mà tại sao nó đã không tiến bộ từng chút một giống như một đệ tử Đại Pháp nhỏ tuổi, thay vào đó lại trở lên tệ hơn? Mặc dù tôi đã tự nói với mình cần phải bình tĩnh, nhưng tôi vẫn tranh cãi với nó một cách giận dữ. Tôi thậm chí đã dung những từ ngữ bất hảo khi nói chuyện với nó. Tôi biết rằng nguời tu luyện không đuợc tức giận; tuy nhiên, khi tôi trông thấy tình hình của con tôi thì tôi thực sự lo lắng! Sau khi tôi trấn tĩnh lại và tìm ra gốc rễ của vấn đề, tôi phát hiện rằng nó đến từ chính bản thân tôi. Một mặt là vì tình cảm của tôi với con tôi quá mạnh và tôi đã không đối xử với nó như một học viên. Mặt khác là tôi đã không làm theo yêu cầu của Sư Phụ là học Pháp và luyện công hàng ngày bởi vì sự luời biếng. Tôi luôn để nó tự học Pháp một mình bởi vì tôi nghĩ rằng Sư Phụ sẽ chăm sóc cho nó nếu nó chuyên cần học Pháp. Nhưng cái tâm như vậy vẫn là ích kỷ. Tình trạng của nó chính là phản ánh tình trạng của tôi. Điểm số của con tôi phản ánh sự che đậy tâm hư vinh của tôi. Khi con tôi trễ nải nó phản ánh sự chậm chạp của tôi khi làm các việc hàng ngày. Những thiếu sót này đã được phơi bày.

Trong việc giảng chân tuớng để cứu nguời, tôi chưa thực sự toàn tâm làm. Tôi cố gắng hết sức làm theo như những gì Sư Phụ yêu cầu. Nó như thể là tôi đang làm một công việc và tôi chỉ chọn lựa những gì tôi muốn làm, và đặc biệt là trong việc giảng chân tướng đối mặt, tôi cảm thấy nó rất khó khăn. Tôi càng không cố gắng thì tôi càng không làm thế nào và chấp truớc sợ hãi lại càng trở lên to lớn. Một học viên thuờng đi với tôi đã giảng chân tuớng cho bất kỳ ai mà cô gặp. Cô ấy giảng chân tướng ở trên phố, trong siêu thị, trong các trung tâm mua sắm và ở nhà hàng xóm của cô ấy. Cô đã từng bị đáp lại bởi những lời lăng mạ của những người mà không hiểu đuợc chân tướng, từng bị thông báo tới cảnh sát một lần và cũng từng bị hàng xóm đuổi ra khỏi nhà. Nhưng cô vẫn tiếp tục làm việc đó. Tôi ngộ ra rằng những hành động của các đồng tu chúng ta giống như một tấm gương phản ánh những chỗ chúng ta cần đề cao; tôi thực sự nhìn thấy một khoảng cách lớn giữa học viên đó và tôi.

Tôi nghĩ chính là vì những lỗ hổng và thiếu sót lớn như vậy mà tà ác có thể bức hại tôi. Sau khi tôi nhận ra những thiếu sót của mình tôi đã hoàn toàn phủ nhận tất cả sự an bài của cựu thế lực. Mặc dù tôi vẫn còn một số thiếu sót nhưng Sư Phụ sẽ chăm sóc cho tôi, tuy nhiên tôi cần phải chính lại bản thân mình. Tôi cần phải buớc đi thật tốt và vững vàng trên đoạn đuờng cuối cùng này

Bởi vì tầng thứ của tôi có giới hạn, xin từ bi chỉ ra những chỗ chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/13/212469.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/6/113706.html
Đăng ngày: 16-01-2010, bản dịch có thể đuợc hiệu chỉnh trong tuơng lai để sát hơn với nguyên bản.

Share