Bài của một học viên tại Trường Xuân

[MINH HUỆ 30-11-2009] Trong 10 năm diễn ra cuộc bức hại Pháp Luân Công, đôi lúc tôi siêng năng và có lúc tôi lười biếng. Trong 10 năm này, các học viên ở Trung Quốc đã liên tục trưởng thành trong khi chống lại cuộc bức hại trong quá trình Chính Pháp. Tôi đã có nhiều kinh nghiệm và thực sự cảm thấy rằng Sư Phụ đã thúc đẩy và giúp chúng tôi thăng tiến.

Một điều tôi trải qua là thoát ra khỏi tình cảm. Thông qua tu luyện, tôi cảm thấy rằng tình cảm là trở ngại lớn nhất của các học viên nữ. Phụ nữ rất chú ý và rất chấp trước vào tình cảm, đặc biệt là những ai có gia đình. Không nhận ra nó, mối quan hệ của cô ta đến gia đình của cô ta trở nên toàn bộ cuộc sống của cô. Con quỷ của tình cảm đã ẩn sâu gốc rễ của nó vào trong xương tủy của nhiều người. Một khi ở giữa một sự thống khổ, thật khó để vượt qua nó.

Trước khi tu luyện, tôi không bao giờ thỏa mãn với đời sống hôn nhân của mình và luôn che dấu sự bực bội và oán giận. Dù cho tình hình được cải thiện sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi vẫn không nhìn vào bên trong và từ bỏ tình cảm. Bực bội và oán giận vẫn ở bề mặt. Tôi luôn cảm thấy chồng mình không đủ tốt, và tôi không thỏa mãn với anh ấy. Tôi đã không kết hợp việc học Pháp vào sự tu luyện của tôi. Khi vấn đề nảy sinh, tôi luôn dùng lập luận người thường để nhìn nhận và xử lý nó với quan niệm người thường. Vì vấn đề căn bản không được giải quyết, tôi đã trải qua sự khổ não triền miên trong 2 năm. Gia đình tôi là một mớ hỗn độn vì các rắc rối của riêng tôi tạo ra sự xung đột trong gia đình.

Sư Phụ từ bi thấy tôi không thể vượt qua nỗi sầu não, một ngày kia khi tôi đang tập công vào buổi sáng, một suy nghĩ chợt đến trong tôi: “Một người tu luyện nên thoát khỏi các vấn đề của xã hội người thường. Chúng ta có thể đối xử và nhìn nhận những việc trong gia đình một cách đơn giản như những việc của người khác.

Đôi lúc tôi thậm chí còn không tốt như một người thường. Khi đối mặt với sự từ bi của Sư Phụ, tôi cảm thất rất hổ thẹn. Tôi cũng chợt nhận ra trong nhiều năm qua tôi đã không từ bỏ tình cảm cũng như các chấp trước khác. Sau sự phiền não đó, tôi cố gắng bình tĩnh lại và nhìn vào trong. Tôi có thật sự là một đệ tử Đại Pháp? Tôi có thật sự tin vào Sư Phụ và Pháp? Thật sự tôi đã không học Pháp đủ, tôi đã không theo kịp Chính Pháp và tôi cảm thấy thỏa mãn trong khi chấp trước vào những thứ của người thường. Tình trạng của tôi rất nguy hiểm. Tôi đã không từ bỏ nhiều chấp trước của người thường. Tôi đã không từ bỏ danh tiếng và tình cảm, và tôi thậm chí không nhận ra nguồn gốc chấp trước nào của tình cảm. Thông qua sự khai mở của Sư Phụ tôi đã nhận ra rằng các học viên nên sử dụng những suy nghĩ như thần! Và sau đó tôi khai mở trí huệ dựa trên Pháp, và toàn bộ hoàn cảnh gia đình tôi đã thay đổi tốt hơn.

Tôi cũng trải qua việc tống khứ tâm danh tiếng và ghen tị. Trước khi về hưu, tôi phụ trách một doanh nghiệp. Trong toàn bộ những năm làm việc, từ khi thành lập doanh nghiệp đến khi thành công, tôi đã theo đuổi danh tiếng. Lúc làm việc tôi quan tâm rất nhiều về những gì người khác nghĩ về tôi. Danh tiếng là một phần lớn trong cuộc sống của tôi. Hơn 30 năm tôi tranh đấu vì quyền lực và thích việc vượt trội hơn những người khác. Đằng sau các chấp trước về danh tiếng và thú vui cá nhân, ở đó còn có một sự kiêu ngạo, tâm tranh đấu, hiển thị, ghen tị mạnh mẽ, và sự tham lam. Tất cả những khái niệm này trở thành một phần của tôi mà thậm chí tôi không nhận ra nó.

Trong quá trình tu luyện tôi đã kinh nghiệm rằng thật khó để từ bỏ chấp trước vào danh tiếng, thú vui cá nhân, kiêu ngạo, tranh đấu, và hiển thị. Tất cả những chấp trước của người thường đã tạo nhiều nghiệp chướng và trở ngại đến tôi rất nhiều. Tôi không bao giờ tập công với một tâm trí tĩnh lặng. Tâm lý hiển thị, chấp trước vào danh tiếng, thú vui cá nhân, và các chấp trước khác luôn nổi lên bề mặt một cách không hay biết bất kể tôi làm bất cứ điều gì.

“Người là gì? Thân đầy tình dục.
Thần là gì? Nhân tâm chẳng chứa.
Phật là gì? An nơi thiện đức.
Đạo là gì? Chân Nhân thanh tĩnh.”

(“Nhân Giác Chi Phân” từ Hồng Ngâm)

Sau khi tôi nhớ bài thơ này, tôi nhận ra đã bao lâu tôi thất bại trong việc từ bỏ các chấp trước vào danh tiếng và lợi nhuận vì sự ích kỷ của mình. Tôi nghĩ cho mình trước tiên bất cứ khi nào tôi gặp vấn đề. Khi gặp các rắc rối, người thường trước tiên đều xem họ có mất thứ gì của họ hay không. Chấp trước vào tham lam là tà ma nhất và nhiều người thường bị hủy diệt vì nó. Người tu luyện phải từ bỏ nó! Ví dụ, mỗi khi tôi lái xe tôi thường vượt qua các tài xế khác. Tôi cảm thấy mình có thể lái nhanh và giỏi và đánh giá người khác là ngu ngốc. Tôi cũng cảm thấy không thoải mái mỗi khi thấy những chiếc xe hơi tốt của người khác. Qua học Pháp, tôi hiểu rằng thật sự là lợi dụng người khác mỗi khi tôi vượt qua họ. Mỗi việc có thể phản chiếu sự nóng vội của tôi, tâm hiển thị, ghen tị, tranh đấu, v.v… Tôi cần tiếp tục học Pháp, tiếp tục từ bỏ các chấp trước khác nhau, dùng Pháp để xét mỗi ý nghĩ, và dùng Pháp để chỉnh lại hành động của mình.

Thời Chính Pháp các đệ tử Đại Pháp tu luyện giữa người thường, và mỗi suy nghĩ của chúng ta nên dựa theo Pháp. Các đệ tử Đại Pháp có một nhiệm vụ để tu luyện tốt và giảng sự thật để cứu người. Nó không phải là sống tốt giữa người thường trong khi thích sự an nhàn mà Đại Pháp ban cho chúng ta. Thông qua học Pháp tôi thật sự hiểu rằng mọi thứ trong cảnh giới người thường thì diễn hoá sai lệch.

Trong Chính Pháp, sau khi Cửu bình và bài trừ văn hóa đảng được phát hành, tôi đã không sẵn sàng và không muốn đọc chúng. Tôi không nhận ra rằng có sự ngăn trở của ma quỷ trong trường không gian của tôi. Nó ảnh hưởng đến việc giảng rõ sự thật và cứu độ chúng sinh. Tôi đã không làm tốt trong việc giảng rõ sự thật, và suy nghĩ của tôi không sáng suốt khi tôi giúp mọi người thoái Đảng. Qua việc đọc các bài trên Minh Huệ và nghe các đồng tu khác chia sẻ, tôi nhận ra tôi đã không làm tốt trong việc học Pháp, đọc Cửu bình, hoặc phát chính niệm để giải thể tà ác. Các nhân tố ác đảng không bị tiêu diệt trong trường không gian của tôi. Không gian của tôi không trong sạch, và các nhân tố đảng đã ngăn cản tôi cứu người. Tôi không thể giảng rõ sự thật tốt hay cứu độ chúng sinh.

Nhờ nhận ra thiếu sót của mình, tôi sẽ tăng cường học Pháp và đọc lần lượt cửu bình và Bài trừ văn hóa Đảng. Hơn nữa tôi sẽ phát chính niệm nhiều hơn để tiêu diệt tất cả nhân tố tà ác trong không gian của mình.

Thêm nữa, con ma ngủ phải bị tiêu diệt thẳng tay. Tôi minh bạch rằng buồn ngủ cũng có thể là một con ma. Nó có thể cản trở và ngăn một người thức dậy, ngăn người ta học Pháp tốt, và bỏ ít thời gian để làm các việc đệ tử Đại Pháp nên làm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/30/213519.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/7/113725.html
Đăng ngày: 11-01-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share