Bài viết của ‘Nguyên Thuần, ‘học viên tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 13-12-2009] Một vài ngày vừa qua, chồng và mẹ chồng tôi, những người không tu luyện đã có một số tranh luận. Tối hôm qua, mẹ chồng tôi thậm chí còn đánh anh. Họ chỉ tranh luận về một việc gia đình rất nhỏ. Nhưng mẹ chồng tôi khăng khăng rằng họ phải làm theo cách của bà, nhưng chồng tôi lại khăng khăng làm theo cách của anh ấy. Họ kết thúc bằng một tranh cãi lớn và mẹ anh đã gào khóc và chạy về phòng của bà.

Đối mặt với tình huống đó, tôi đã không nhìn vào bên trong. Tôi đã không nghĩ về lý do tại sao tôi lại nhìn thấy nó và liệu tôi cũng có một số quan niệm “khăng khăng vào chủ kiến riêng của bản thân” từ văn hoá Đảng hay không. Thay vào đó, tôi hả hê về nó và cảm thấy rằng mẹ chồng tôi đã giúp tôi giải toả cơn giận giữ của tôi với chồng. Tôi nhớ cách mà anh ấy luôn ép buộc tôi đồng ý với anh, và vì tôi không thể thuyết phục anh, và cũng là một người tu, tôi không thể thực sự tranh cãi nhiều với anh, nên tôi đã luôn luôn phải nuốt những than phiền tức giận của tôi. Bây giờ cuối cùng đã có người giúp tôi hả cơn giận. Tôi cảm thấy thật vui!.

Sư Phụ từ bi của chúng ta đã thấy rõ chấp trước mạnh mẽ của tôi. Ngài đã điểm hoá cho tôi trong giấc mơ tối hôm đó. Nó là một giấc mơ khủng khiếp làm tôi tỉnh dậy toát mồ hôi lạnh. Tôi mơ thấy tôi đi trên nóc nhà. Ngay khi tôi chuẩn bị trèo xuống một cái thang, bỗng nhiên xuất hiện một lỗ đen ở góc mái nhà giữa tôi và cái thang. Tôi có thể bước qua cái lỗ với một bước chân. Đúng lúc tôi cảm thấy vui mừng rằng tôi đã không bị rơi xuống cái lỗ, không biết tại sao tình huống đã thay đổi và tay tôi đang bám vào góc mái nhà, và cơ thể tôi đang lơ lửng trong không khí. Góc mái nhà rất yếu và sắp gãy. Ở dưới sàn nhà có rất nhiều phân và rất dơ dáy bẩn thỉu. Tôi ở trong tình thế tiến thoái lưỡng lan. Nếu tôi cố gắng trèo lên, mái nhà có thể gãy. Nếu tôi nhảy xuống, tôi sẽ bị dính phân. Cuối cùng tôi thả tay ra và nhảy xuống, và sau đó tôi tỉnh dậy. Nghĩ từ góc độ tu luyện, tôi nhận ra rằng vì tôi đã không thể loại bỏ chấp trước của tôi trong một thời gian dài, tầng thứ của tôi đã rớt xuống! đó là một vấn đề nghiêm trọng và không chỉ về việc hả hê ở bề mặt.

Khi tôi dùng chính niệm để đào những chấp trước của tôi lên, tôi đã sửng sốt khi phát hiện ra rằng tôi đang che dấu những chấp trước người thường của tôi rất sâu. Ví dụ, tôi truy cầu an nhàn thoải mái, và vì nó trong một thời gian dài tôi đã không luyện công. “Tôi sợ thời tiết lạnh” là lý do đầu tiên của tôi. “Tôi cần phải chăm sóc cho con trai bị ốm của tôi và do vậy tôi ngủ không đủ” là lý do thứ hai. “Học Pháp quan trọng hơn luyện công” là lý do thứ ba. “Có thể những học viên khác cũng không quan tâm tới việc luyện công nhiều như thế” là một lý do khác nữa. Truy cầu an nhàn thoải mái là một thiếu sót lớn đối với các học viên, nhưng tôi đã bao che nó bằng nhiều loại lý do khác nhau để tôi không thể nhìn ra nó. Tôi đã hoàn toàn không hành xử theo Pháp, và tôi thực sự cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Sư Phụ từ bi.

Tôi sẽ dẫn một ví dụ khác:“mất ý chí tu luyện”. Trước ngày Quốc Khánh Mùng 01 tháng 10, những nhân tố xấu đã lợi dụng những thiếu sót tu luyện của tôi và con trai tôi bỗng nhiên bị ốm. Nó kéo dài hai tháng. Hai tháng đó thực sự đã làm lung lay ý chí tu luyện của tôi. Cũng như vậy, tôi đã che đậy nó bằng nhiều loại lý do. “Xin sự giúp đỡ của Sư Phụ không khởi tác dụng.” “Tôi thậm trí không thể cứu được con trai của mình—làm sao tôi có thể cứu độ chúng sinh?” “Tôi đã học Pháp và phát chính niệm, nhưng không có hiệu quả gì cả.” “Tôi đã liên tục tìm kiếm bên trong và phủ nhận an bài của cựu thế lực, nhưng nó vẫn không có gì khá hơn.” Sau đó tôi thấy rằng tất cả những tư tưởng xấu và những lý do biện hộ này đã được ép đưa vào đầu óc tôi bởi cựu thế lực. Chúng không phải đến từ cái tôi chân thực của tôi. Khi tôi nhận ra điều này, tức thì Sư Phụ an bài cho các bạn đồng tu tới giúp đỡ tôi. Sư Phụ đã giải quyết tất cả các vấn đề và con trai tôi đã trở nên hoàn toàn bình thường chỉ trong một đêm.

Trong tu luyện, chúng ta không thể lơ là “những chuyện nhỏ”. Mọi thứ đều có nguyên nhân và nhân tố ở đằng sau, và không gì xảy ra là ngẫu nhiên cả. Tôi hy vọng rằng mọi người có thể học hỏi từ bài học của tôi và cố gắng hết sức tu luyện tâm tính. Chúng ta phải ngày càng tinh tấn hơn nữa, cứu độ nhiều chúng sinh hơn, và hoàn thành thệ nguyện tiền sử của chúng ta.

Trong tu luyện không có những vấn đề nhỏ. Ngay cả điều gì đó có vẻ như không có gì là quan trọng cũng có thể dẫn tới những tai hoạ, giống như một câu nói: “Nghìn dặm đường đê có thể bị vỡ bởi một đàn kiến.”

Cuối cùng tôi đã nhìn thấy tôi đã tụt lại đằng sau xa như thế nào trong tu luyện! Các bạn đồng tu đang sử dụng đủ loại phương cách để làm sáng tỏ sự thật và cứu độ chúng sinh, nhưng tôi vẫn ẩn mình ở nhà mà không bước ra. Tôi chỉ bận bịu cho những công việc riêng của bản thân tôi và đầu óc tôi hoàn toàn không để vào việc cứu độ chúng sinh. Bây giờ tôi cảm thấy rất hổ thẹn và thực sự hối tiếc.

Trong bài “Gửi Pháp Hội Châu Âu” của Sư Phụ, tôi cảm thấy từng câu đều đang chỉ ra những thiếu sót của tôi. Sư Phụ nói:

“Chư vị từ ngày bắt đầu tu luyện ấy, thì đường đời chẳng phải đã được cải biến thành con đường tu luyện rồi sao? Hết thảy những gì chư vị gặp phải đều không hề ngẫu nhiên phải không? Chư vị chẳng đang bước trên con đường thành Thần? Chư vị quả thực tưởng rằng trong tai nghe toàn là những điều dễ nghe, và những lời đệ tử Đại Pháp đều nói thuận với tâm của chư vị thì chư vị mới nguyện ý tu luyện, chư vị mới có thể đề cao lên chăng? Những vị hễ giận dỗi liền không học Pháp, không luyện công ấy thì là đang giận những ai vậy? Thần ư? Sư phụ ư? Hay là chính bản thân chư vị? Nhất thời chưa vượt qua được thì có thể lý giải; nhưng thời gian lâu không vượt qua được thì chính là vi phạm thệ ước một cách nghiêm trọng và không thực thi phần cần phải gánh vác trong Chính Pháp, vậy sẽ ảnh hưởng tiến trình tổng thể; điều ấy, chư Thần mà xét, chính là tối nghiêm trọng.”

Tôi thực sự đã làm công việc rất tệ. Để bù đắp nhanh nhất có thể, tôi phải ập tức tinh tấn và bước ra khỏi cái bóng mất ý chí tu luyện. Tôi sẽ cố gắng hết mình để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, và làm điều mà đệ tử Đại Pháp nên làm. Tôi sẽ không để lại thêm bất kể hối tiếc sâu sắc nào nữa cho bản thân. Tôi sẽ không làm thật vọng sự trông mong của Sư Phụ và sẽ không để chúng sinh thất vọng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/13/214291.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/26/113373.html
Đăng ngày 29-12-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share