Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-12-2017] Trước đây tôi từng chịu nhiều bệnh tật, trong đó có bệnh viêm khớp, viêm thận và niêm mạc dạ dày. Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các bệnh tật đều biến mất.

Bước ra giảng chân tướng ở Bắc Kinh

Tháng 12 năm 2001, tôi cùng các đồng tu đã tới Bắc Kinh để nói cho mọi người biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Ngay trước khi vào đến Bắc Kinh, các nhân viên cảnh sát bắt đầu đi kiểm tra chứng minh thư. Khi họ đến gần chỗ chúng tôi, một sĩ quan quân đội bắt đầu cãi nhau với ai đó. Chúng tôi đã nhẩm đọc Pháp của Sư phụ. Họ kiểm tra hàng phía trước chúng tôi, hàng sau chúng tôi, những người ngồi bên trái chúng tôi, nhưng không kiểm tra chúng tôi. Dường như chúng tôi đã được bảo hộ.

Khi vừa tới Bắc Kinh, chúng tôi tới Văn phòng kháng cáo Trung ương. Chúng tôi gửi đơn cho nhân viên cảnh sát, sau đó, người này bảo chúng tôi đi vào văn phòng. Bầu không khí rất bình hoà.

Nhân viên cảnh sát nói chúng tôi ghi lại lý do chúng tôi tới đây. Tôi đã viết về những cải thiện sức khoẻ sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đặt đơn ở trên bàn.

Tôi đi một vòng và phát hiện cánh cửa đã bị khoá. Tôi nghĩ: “Chúng tôi không thể ở lại đây, nếu không tôi không thể học Pháp. Tôi phải về nhà.” Tôi đẩy cửa, và cửa mở ra. Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy một ai. Tôi gọi các học viên khác đi cùng và mở cánh cửa thứ hai, rồi cánh cửa thứ ba. Sau đó, chúng tôi có thể ra khỏi bốn cánh cửa sắt to và trở về nhà.

Tu luyện thật không hề dễ dàng, và tôi thấy rằng nếu có tâm sợ hãi thì rất khó để đề cao. Tuy nhiên, với một người có thể vượt qua sinh tử thì nó trở nên dễ dàng hơn.

Chứng kiến uy lực của Đại Pháp

Đại Pháp dạy tôi là một học viên thì không nên có tâm vị tư và biết nghĩ cho người khác trước. Do đó, tôi luôn giúp đỡ các học viên khác mỗi khi có thể.

Học viên A đã mất đi môi trường tu luyện nhóm, vì vậy sức khoẻ của bà ngày càng xấu đi. Bà bị ho và mất sức khi lên cầu thang. Chúng tôi giúp đỡ bà ấy với hy vọng bà có thể phục hồi.

Tôi và học viên B đã cùng học Pháp với học viên A hơn một tháng, nhưng sức khoẻ của bà không có tiến triển. Tôi lo lắng rằng sức khoẻ của A sẽ xấu đi và gây ấn tượng xấu cho Đại Pháp, nên tôi đã bảo con trai bà ấy đưa mẹ đến bệnh viện. Nhưng học viên A đã từ chối.

Bà ấy quỳ trước bức hình của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, và nói: “Lỗi do con đã khiến mọi người phải lo lắng.” Thật thần kỳ, vài ngày sau đó bà ấy đã khoẻ lại. Chúng tôi đã được chứng kiến uy lực của Đại Pháp và trở nên kiên định hơn trong tu luyện.

Học viên B và tôi là bạn hàng xóm chơi với nhau từ trước khi chúng tôi bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện. Vì cô ấy không biết chữ, các học viên khác và tôi đã cùng cô ấy học Pháp. Thông qua việc đọc sách cùng nhau, cô ấy đã học được cách đọc chữ.

Con trai nhỏ của học viên B đã chết vì bệnh tật từ năm 2001 và chồng cô ấy cũng mất cách đây mấy năm. Các học viên không tới nhà cô ấy, nhưng tôi đã đến và học Pháp cùng cô ấy.

Phối hợp giải cứu các học viên

Nhiều đồng tu đã bị bắt giữ và bị đưa đến các trung tâm tẩy não hoặc trại tạm giam. Các học viên trong khu vực chúng tôi đã phối hợp để giải cứu họ.

Khi học viên C bị bức hại tại trung tâm tẩy não, tôi đã nói với con gái cô ấy về chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp, và đề nghị cô giúp tôi cứu học viên C. Khi nhân viên bảo vệ từ chối không cho chúng tôi vào trung tâm tẩy não, tôi bảo con gái cô hãy gọi tên mẹ mình. Một số người sau đó nói rằng học viên C không có ở đó. Chúng tôi đã đi tới nhiều trung tâm tẩy não trong khu vực cho tới khi tìm được học viên C. Tôi và gia đình cô ấy đã thay cô yêu cầu cho đến khi cô được thả ra.

D là một học viên nữ trẻ tuổi, bị bắt đến trung tâm tẩy não. Bà của cô đã nhờ tôi đi đòi quyền được tự do cho cô ấy. Tại trung tâm tẩy não, một số người nhận ra tôi và hỏi tại sao tôi lại đến đây, tôi có quan hệ thế nào với cô gái ấy. Họ bắt bà của D và tôi, nhưng do có nhiều người chứng kiến, sau đó họ lại thả chúng tôi ra.

Học viên E bị bắt giữ phi pháp và nhà của cô bị lục soát. Cảnh sát đã tịch thu nhiều thứ từ nhà cô ấy. Một học viên khác và tôi đã tới nhà cô. Khi chồng của học viên E cằn nhằn, chúng tôi chỉ ngồi yên lắng nghe, và giữ nhưng suy nghĩ tích cực trong tâm dành cho anh ấy. Sau đó, thái độ của anh ấy thay đổi và anh ấy bắt đầu xin lỗi chúng tôi. Chúng tôi nói chuyện với anh ấy rất lâu và bảo anh ấy đừng hối lộ cảnh sát. Không lâu sau vợ anh ấy được thả.

Học viên B có một lần bị bắt giữ phi pháp tại đồn cảnh sát địa phương. Khi biết tin, tôi đã gọi cho con trai của bà. Cậu ấy cùng các thành viên trong gia đình đã tới đồn 4 lần để yêu cầu thả bà.

Trong suốt quá trình giải cứu đồng tu, tôi chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để cứu thoát họ chứ không nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra với tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/24/357072.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/12/29/166919.html

Đăng ngày 31-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share