Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 22-02-2018] Trong một thời gian dài, tôi luôn mệt mỏi. Tôi sẽ ngủ gật khi học Pháp hay luyện công. Tôi không nhớ Sư phụ đã giảng những gì sau khi học Pháp. Thậm chí tôi đã đánh rơi sách hai lần trong khi đang học Pháp nhóm.
Tôi đã vô cùng xấu hổ khi nhìn thấy những bức ảnh chụp ở nhóm học Pháp cho thấy tôi đang ngủ trong khi luyện công và phát chính niệm.
Trong một thời gian dài, tôi đã không hướng nội để tìm ra căn nguyên của sự can nhiễu và chỉ đổ lỗi cho cựu thế lực hoặc tà ác trong không gian khác đang nhắm đến tôi.
Tôi thường đi ngủ sau khi phát chính niệm lúc nửa đêm. Tôi thức dậy luyện công lúc 3:30 sáng. Tôi cảm thấy rất hoan hỉ khi đồng tu khen ngợi, gọi tôi là “tinh tấn”.
Khi ở Trung Quốc, tôi đã hình thành thói quen ngủ trưa sau khi ăn. Sau khi đến Mỹ, tôi không còn thời gian để ngủ trưa. Tôi phải làm việc, học tiếng Anh và tham gia vào một hạng mục gọi điện thoại về Trung Quốc.
Thời gian bây giờ rất quý giá mà tôi không thể lãng phí. Tôi thường ăn thức ăn lạnh trực tiếp từ tủ lạnh vì muốn tiết kiệm vài phút để làm những việc mình đã lên kế hoạch.
Trong một thời gian dài, tôi không thể tránh được cơn buồn ngủ khi gọi điện thoại vào ban đêm.
Tôi đã thử nhiều cách để giữ cho mình tỉnh táo, như đi tắm, hít thở không khí trong lành ngoài ban công hoặc ăn thứ gì đó. Tuy nhiên, không có gì có thể thực sự giảm bớt sự mệt mỏi.
Các đồng tu nhắc nhở tôi chăm lo cho sức khoẻ của mình vì chúng ta vẫn còn nhục thân.
Sư phụ đã giảng:
“Chúng tôi giảng tu luyện phù hợp ở mức tối đa với trạng thái xã hội người thường. Chớ vì chúng ta là người tu luyện mà cải biến tất cả hình thức của xã hội người thường, thế không được.” (Giảng Pháp tại Pháp hội tại Thụy Sĩ [1998])
Tôi nhận thấy rằng mình đã cực đoan và cách quản lý thời gian và công việc của mình không phù hợp với xã hội người thường.
Vào lúc này, một học viên đã đến thành phố của chúng tôi và ở lại cùng tôi. Tôi trở nên chán nản khi cô ấy chỉ ra rằng tư thế luyện công của tôi không chính xác.
Cô ấy đã dành thời gian cho tôi, xem đoạn video hướng dẫn luyện công và sửa cho tôi từng bài một. Khi cô ấy hài lòng, tôi có thể cảm nhận thấy năng lượng chạy khắp cơ thể và đó là một cảm giác rất thoải mái.
Sư phụ đã đặt ra yêu cầu khi ngồi đả tọa:
“Lưng ngay cổ thẳng, hàm dưới hơi thu, lưỡi đặt hàm trên, hàm răng hơi hở một chút, môi miệng ngậm lại. Toàn thân buông lỏng, lỏng nhưng không oải, hai mắt nhắm khẽ, tâm sinh từ bi, mang theo ý an hoà.” ( “Đồ hình và giải thích các động tác”- Đại viên mãn Pháp)
Trước đây, tôi không thực sự tin vào những gì Sư Phụ đã giảng:
“… tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất…” (Giảng tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu [1998])
Kể từ khi học viên khác sửa chỉnh lại các động tác đã định hình của tôi, tôi đã có thể tĩnh tâm luyện công và phát chính niệm. Trước đó khi mệt, tôi sẽ ngủ trưa hoặc ngủ một chút.
Bây giờ cá nhân tôi cảm nhận được rằng luyện các bài công Pháp thực sự là “sự nghỉ ngơi tốt nhất”.
Hành động của các học viên khác cũng chỉ cho tôi thấy cách xử lý mọi việc hết sức chân thành và nghiêm túc. Cô ấy rửa bát và đĩa rất kỹ và úp lên cho khô. Cô giữ sạch sẽ mọi chiếc nồi mà cô đã sử dụng. Nhà bếp nhìn sáng hơn và rộng hơn sau khi cô nấu ở đó.
So với cô ấy, tôi nhận ra rằng tôi đang lừa mình theo nhiều cách, chẳng hạn như học Pháp mà không có khả năng nhớ lại hay hiểu những gì tôi vừa học; luyện công rơi vào trạng thái mê mờ; phát chính niệm thì ngủ gật; gọi điện thoại trong lúc thấy mệt mỏi và choáng váng.
Trên bề mặt, tôi có biểu hiện tinh tấn vì đã sử dụng hầu hết thời gian để chứng thực Pháp và ngủ rất ít. Tuy nhiên, thực tế là tôi đã không làm bất kỳ một trong ba việc nào nghiêm túc hay tốt cả.
Làm việc một cách hời hợt gắn chặt với văn hoá Đảng. Nó hạn chế hiệu quả của việc tu luyện và những nỗ lực cứu người trong các hạng mục giảng chân tướng của chúng ta.
Chúng ta nên lưu ý đến những lời giảng của Sư phụ về cách làm việc hời hợt.
Sư phụ đã giảng,
“Nhiều lúc kênh truyền thông dùng chư vị, hoặc có lúc mà hạng mục dùng chư vị, thì lối nghĩ của chư vị, kiểu văn hoá đảng với cách làm cực đoan, giả dối, và tác phong công tác hời hợt bề mặt, quả thực khiến họ không chịu nổi. “Giảng Pháp tại Hội San Francisco 2014”)
Sư phụ cũng giảng,
“Người có chí lớn học chính Pháp, đắc chính quả, đề cao tâm tính, vứt bỏ các chấp trước rồi mới viên mãn.” (“ Đặc điểm của Công Pháp” Đại viên mãn Pháp)
Chúng ta đang ở giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp và đã đến lúc phải buông bỏ tất cả quan niệm của người thường. Chúng ta nên chân tu và cứu độ chúng sinh.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/22/修去糊弄事的心-362004.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/3/168929.html
Đăng ngày 23-03-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản