Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-2-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2015. Vì phải chuyển đến một thành phố khác không lâu sau đó, nên tôi không liên lạc với những học viên khác, và cũng không còn có thể thảo luận được về các vấn đề trong tu luyện. Do không thật sự nắm vững các Pháp lý nên tôi đề cao rất chậm chạp.

Tôi quay lại quê nhà vào tháng 4 năm 2016. Được các học viên khác khích lệ, tôi đã tham gia vào các hoạt động giảng chân tướng về Đại Pháp ở địa phương, nhưng chưa sẵn sàng để tự đi một mình.

Sự khích lệ

Vào một buổi sáng nọ, khi đang đả toạ tôi đã nhìn thấy một số cảnh tượng kỳ diệu. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ mình.

Tuy nhiên khi tôi ra ngoài để nói chuyện với mọi người thì mọi việc không được thuận lợi lắm. Khi tôi nói chuyện với hai người trẻ, họ đã từ chối thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, vì thế tôi đã bỏ cuộc.

Trên đường về nhà, tôi gặp một thanh niên trẻ đang bán trứng bên vệ đường. Trong lúc mua vài quả trứng, tôi đã nói với anh ấy về Đại Pháp. Anh ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ bằng tên thật của mình. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình.

Không lâu sau, một học viên lâu năm, là người có rất nhiều kinh nghiệm trong việc nói chuyện với mọi người, đồng ý phối hợp với tôi. Chúng tôi đã gặp vài tình huống đáng sợ nhưng không có gì quá tệ thực sự xảy ra.

Sư phụ bảo hộ các học viên

Một lần khi tôi đưa một cuốn tài liệu cho một người đàn ông lớn tuổi, tôi nói: “Nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp là Chân–Thiện–Nhẫn. Nguyên lý này hướng dẫn mọi người để họ trở thành người tốt.” Nhưng không ngờ, ông ấy lại xé cuốn tài liệu và hét vào mặt tôi, ông ấy không nghe bất cứ điều gì tôi nói. Rồi ông ấy lấy điện thoại ra và gọi cho cảnh sát.

Khi tôi và người học viên kia bỏ đi, ông ấy đã đi theo chúng tôi. Chúng tôi đi vào một khu phố nhỏ, hy vọng sẽ cắt đuôi được ông ấy. Thật không may khi chỉ có lối vào mà không có đường ra. Tôi đã cầu Sư phụ giúp.

Khi chúng tôi bước đến cuối đường thì thấy nó đã được rào chắn và không có đường ra. Tôi nhìn kỹ và để ý thấy một trong những thanh chắn trên hàng rào chưa được hàn kỹ, vì vậy tôi đã kéo nó ra. Chúng tôi dễ dàng chui qua khe hở này. Qua sự việc này, tôi thật sự trải nghiệm được rằng Sư phụ đang dõi theo và bảo hộ cho chúng ta.

Hướng nội

Do sống một mình tôi không gặp phải nhiều thử thách về tâm tính. Nhưng sau đó tôi phát hiện rằng bạn mình, cũng là một học viên, đã chỉ trích tôi sau lưng. Lúc đầu tôi không quan tâm. Nhưng khi cô ấy bắt đầu nói xấu tôi với các học viên ở những vùng khác, nó thật sự bắt đầu khiến tôi thấy phiền phức.

Tôi đã nổi giận, oán hận, tâm tôi thực sự bị ảnh hưởng và tôi không thể thoát khỏi cơn tức giận. Sau đó tôi bị bắt và bị giam 15 ngày khi nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đọc bài giảng Pháp của Sư phụ trong khi bị giam giữ.

Sư phụ giảng:

“Thân ngọa lao lung biệt thương ai

Chính niệm chính hành hữu Pháp tại

Tĩnh tư kỷ đa chấp trước sự

Liễu khước nhân tâm ác tự bại”

(Biệt aiHồng Ngâm II)

Tạm dịch

Đừng Buồn

Thân trong ngục tù đừng đau buồn

Chính niệm chính hành Pháp ở đây

Tĩnh tâm suy nghĩ bao chấp trước

Dứt được nhân tâm ác tự bại

Khi tôi soi xét lại bản thân thì phát hiện ra mình còn nhiều chấp trước như tâm tranh đấu, lo lắng, tật đố, hiển thị và ích kỷ. Tôi nhận ra rằng cựu thế lực đang cố gắng tạo ra gián cách giữa các học viên. Ngay khi được thả ra, tôi đã liên lạc lại với người học viên đó và có một buổi nói chuyện thẳng thắn với cô ấy. Tôi nói: “Phản ứng của tôi khi ấy là sai. Sự oán hận và tức giận của tôi đã gây nên thù địch và gián cách giữa chúng ta. Tôi hy vọng rằng chúng ta vẫn có thể phối hợp được với nhau.”

Sư phụ giảng:

“Tu luyện là tu nhân tâm, tu chính mình; khi có vấn đề, khi có mâu thuẫn, khi có khó khăn và bị đối xử bất công bằng, thì vẫn có thể hướng nội tìm trong bản thân mình, thế mới là tu luyện thật sự, mới có thể đề cao không ngừng, mới có thể đi cho chính con đường tu luyện, mới có thể tiến về viên mãn!” (Lời chúc gửi Pháp hội Đài Loan [2016])

Khi nghĩ về những gì đã xảy ra, tôi cảm thấy rất tiếc vì lúc đó đã không lập tức hướng nội ngay khi nghe rằng cô ấy đang chỉ trích mình. Đây là cơ hội để tôi tu luyện bản thân và đề cao. Không những đã bỏ lỡ cơ hội [đề cao] mà tôi còn cảm thấy trạng thái tu luyện của mình bị hạ thấp. Tôi đã tạ lỗi với Sư phụ và hứa rằng mình chắc chắn sẽ không để vấn đề như vậy xảy ra trong tương lai.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/26/362247.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/9/168991.html

Đăng ngày 27-3-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share