Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-01-2018] Chồng tôi và tôi đều là học viên. Tôi đã cố gắng hết sức tu luyện bản thân bằng cách hướng nội chiểu theo những yêu cầu của Sư phụ bất kể khi nào tôi gặp mâu thuẫn. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, chỉ vì chuyện vặt vãnh, chồng tôi lại hỏi, “Em có còn là một học viên không đấy?” Mỗi lần nghe thấy điều này, tôi đều cảm thấy rất khó chịu, ủy khuất và bức bối.

Chồng tôi đã dùng những lời nói thế này hay thế khác để làm tổn thương tôi. Tôi nghĩ rằng anh ấy ngày càng trở nên vô lý. Khi học Pháp, tôi muốn anh ấy tận dụng thời gian để học Pháp với tôi nhưng anh ấy sẽ bảo tôi hãy để anh ấy yên. Anh ấy cũng lãng phí thời gian chơi mạt chược. Càng nhìn anh ấy, tôi càng cảm thấy rằng anh ấy không hành xử như một học viên.

Tôi băn khoăn không biết làm thế nào để cải thiện được tình hình này. Tôi biết rằng Sư phụ dạy chúng ta hãy học Pháp nhiều hơn vì vậy tôi đã quyết định nghiêm khắc với bản thân mình trong cuộc sống thường ngày và không để Sư phụ phải thất vọng.

Chăm sóc tốt cha mẹ chồng ốm yếu

Khi mẹ chồng tôi đến sống với chúng tôi, tôi đã chăm sóc cho bà. Tôi đã thay tã cho bà và cho bà ăn.

Bố chồng tôi phải nhập viện và ông hay bị lẫn. Tôi giúp ông giặt quần áo và mặc quần áo sạch cho ông. Điều đó đã khiến ông mỉm cười. Khi ông xuất viện, ông muốn cho tôi tiền bởi những điều mà tôi đã làm cho ông. Tôi nói với ông, “Không, con cảm ơn ông. Ông không phải đáp tạ thế đâu ạ.”

Thỉnh thoảng ông làm nhà tắm trở nên bừa bộn và tôi nói với ông rằng, “Không sao cả. Đó là bởi vì bố bị ốm. Con sẽ dọn sạch.” Tôi đối xử tốt với ông và ông cảm thấy có chỗ dựa. Tôi sẽ không thể làm được điều này nếu không có Pháp chỉ đạo cho tôi.

Tôi bảo bố chồng tôi hằng ngày chân thành niệm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Năm ấy, bố chồng tôi đã hồi phục một cách kỳ diệu. Trước đó, bác sỹ bảo chúng tôi hãy chuẩn bị lo hậu sự cho ông.

Chồng tôi dần dần thay đổi sau khi tôi liên tục hướng nội

Chồng tôi từ chối học Pháp cùng tôi nhưng tôi đã ngừng phàn nàn về anh ấy mà chỉ hướng nội về những điều tôi đã làm không tốt. Từ sâu thẳm, tôi cảm thấy rằng chắc hẳn chồng tôi và tôi phải đồng lòng sẽ phối hợp tốt với nhau trong thời kỳ Chính Pháp! Khi anh ấy đổ lỗi cho tôi về điều gì đó, tôi hướng nội và tự vấn bản thân.

Trong khi tôi không ngừng hướng nội, chồng tôi đã chủ động học Pháp và không còn lẻn ra ngoài chơi mạt chược nữa. Anh ấy cũng ngừng nói những điều như, “Em có còn là học viên nữa không?”

Một lần chồng tôi đi họp lớp với các bạn học cũ. Sau khi về nhà, anh ấy kể cho tôi, “Tất cả bạn học của anh đều ca ngợi bản thân bằng cách nói về việc họ có bao nhiêu chiếc xe và họ đã tạo dựng công ty của riêng mình như thế nào. Khi đến lượt anh nói, anh bảo với họ rằng anh rất hạnh phúc bởi vì anh có một người vợ tốt biết nghĩ đến người khác.” Tôi biết rằng tâm anh ấy thực sự chân thành.

Từ bi kéo các học viên quay lại nhóm hạng mục

Bằng cách thực tu bản thân trong Đại Pháp, môi trường xung quanh sẽ được cải thiện! Điều này cũng chính là chứng thực Pháp.

Một học viên khác là bà Tần, đã không tham gia đầy đủ vào một hạng mục Đại Pháp cụ thể nào bởi vì bà ấy có tâm sợ hãi. Các học viên khác trong hạng mục thường cùng nhau học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm, điều này đã giúp họ trở thành một nhóm bất khả chiến bại. Tuy nhiên, bất cứ khi nào họ gặp nhau, bà Tần lại nói điều gì đó tiêu cực, điều này khiến mọi người đều cảm thấy chán nản và bà Tần đang tách mình ra khỏi nhóm. Họ rất lo lắng cho bà. Cuối cùng bà đã rời khỏi hạng mục.

Một học viên đã nói trong nước mắt, “Chúng ta phải giúp bà Tần quay lại nhóm chúng ta. Chúng ta phải nắm lấy tay bà ấy và giúp bà ấy bỏ đi những suy nghĩ tiêu cực mà cựu thế lực đã áp đặt lên bà ấy. Trước khi chúng ta đến đây, mỗi chúng ta đều thệ ước trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.” Những người khác đều nhắc lại lời nói của bà.

Bà Tần đã cảm nhận được sự từ bi của các học viên khác. Mâu thuẫn giữa họ đã biến mất và cả nhóm lại phối hợp tốt với nhau.

Tôi đã lo lắng rằng bà Tần khó có thể đề cao. Mặc dù tôi thấy buồn, tôi lại ngại bà ấy phàn nàn.

Sư phụ giảng:

“Tôi thường nói, cái tâm chư vị thật sự vì tốt cho người khác, không có chút nào tâm vị tư, thì lời chư vị nói ra có thể khiến người ta rơi lệ. Đã thử chưa?” (Giảng Pháp vào ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới.)

Tôi đã đối xử với bà ấy giống như vậy hay chưa? Bà ấy có thật sự cảm nhận được lòng từ bi của tôi đối với bà ấy không? Tôi nhận ra rằng tình huống này do một phần lỗi của tôi. Tôi không còn phàn nàn về bà ấy nữa đồng thời phát chính niệm: “Đồng tu của tôi sẽ đề cao. Chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép cựu thế lực can nhiễu đến bà Tần! Nếu bà ấy thực sự bị tụt lại phía sau, chúng ta nên nghĩ đến việc làm thế nào để giúp bà ấy bằng chính niệm. Chỉ khi làm được điều đó chúng ta mới có thể hình thành nên một chỉnh thể bất khả chiến bại!”

Hãy hoàn thành thệ ước tiền sử vĩ đại cứu độ chúng sinh của chúng ta!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/30/359904.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/13/167974.html

Đăng ngày 14-3-2018. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share