Bài viết của Duyến Chí

[MINH HUỆ 21-07-2009] Hôm đó là một ngày trời mưa khi tôi mang bài “Giảng Pháp tại Đại Pháp hội New York” của Sư Phụ đến cho chị gái tôi, chị cùng sống với mẹ tôi và tôi nhắc nhở chị hãy tinh tấn học Pháp. Trong khi trò chuyện, chúng tôi nói về hoàn cảnh thiếu thốn của em gái tôi, và tôi trách móc em rể vì hoàn cảnh khó khăn của em gái tôi. Tôi nói rằng cậu ta quá lười biếng, và cậu ta không chịu vì gia đình mà đi kiếm việc làm. Tôi cũng phàn nàn nhiều về cậu ta. Cha mẹ tôi cũng ở đó, họ cũng thêm thắt vào với tôi, vì thế mà tôi lại càng tiếp tục. Lúc đó, tôi hoàn toàn quên mất rằng mình là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.

Một lát sau, tôi lái xe về nhà, nhưng khi đi được một quãng rất ngắn thì xe bị mắc vào một cái rãnh. Hai bánh bên trái bị mắc chặt vào trong cái rãnh đầy bùn, và cửa ô tô bị kẹt chặt lại. Tôi càng cố nhấn ga, thì bánh xe lại càng lún xuống. Tôi nhờ chị tôi giúp, nhưng trời mưa to quá và chiếc xe cũng không nhúc nhích, vì vậy tôi ở lại nhà mẹ tôi để chờ trời ngớt mưa và cố nghĩ xem nên làm gì tiếp.

Lúc đó, tôi bất chợt nhận ra rằng có gì đó không đúng trong tâm tính của tôi mới dẫn đến vấn đề như vậy. Sao tôi lại quên được rằng mình là một người tu luyện chứ? Tôi luôn phàn nàn về thời tiết, cho rằng nó gây phiền phức cho tôi. Sao tôi không nghĩ đến Sư Phụ? Tôi nói với chị gái tôi, “Chúng ta là đệ tử Đại Pháp, và chúng ta nên học thuộc câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân- Thiện- Nhẫn hảo.” Những người biết được sự thật chứng được uy lực của việc học thuộc những câu ấy, vậy thì cũng tốt cho chúng ta khi học thuộc chúng.” Sau đó tôi nói, “Em đã sai khi phê phán em rể của chúng ta. Mọi người ai cũng có số phận của mình, và em không nên than phiền quá nhiều và giận dữ như vậy.”

Tôi nhận ra rằng tôi có những vấn đề của riêng tôi, vì thế tôi tự tạ lỗi với Sư Phụ trong tâm mình rằng tôi không nên quá quan tâm đến việc xảy ra hàng ngày nơi xã hội người thường, và tôi sẽ cố gắng để làm tốt hơn. Khi trời tạnh mưa, chúng tôi thử khởi động lại xe. Tôi cầm bánh lái và nhấn ga trong khi người nhà tôi kéo chiếc xe về đằng trước. Chẳng mấy chốc, xe ra được khỏi cái rãnh. Đúng là một điều kỳ diệu, và tôi thầm cảm tạ Sư Phụ trong tâm.

Dường như đây chỉ là một việc nhỏ, nhưng tôi đã phát hiện ra được nhiều chấp trước của mình: chấp trước vào sự thoải mái, tình cảm gia đình, cho đến việc than phiền, và dễ nóng giận. Nói thẳng ra, đó là sự ích kỷ, tự tư của cá nhân tôi và đòi hỏi một cuộc sống tốt đẹp hơn cho gia đình tôi. Đây là những chấp trước một người tu luyện phải tìm kiếm để buông bỏ. Tôi phải tinh tấn học Pháp và để Pháp thanh lọc cho tôi, để tôi có thể đạt được trạng thái hoàn toàn tin tưởng vào Sư Phụ và vào Pháp và trở thành một đệ tử làm đúng theo những lời dạy của Sư Phụ.
_____________________________________________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/21/204932.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/5/109786.html
Đăng ngày: 06-08-2009, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share