[MINH HUỆ 17-07-2009] Sau khi tôi đọc “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế NewYork 2009” của Sư Phụ, trong đó Sư Phụ có nói về việc một số học viên bất đồng với nhau ra sao trên phương diện phối hợp những dự án Chính Pháp, tôi nhận ra rằng bản thân mình cũng có những kinh nghiệm tương tự. Tôi chỉ nghe theo những học viên nhất định mà tôi nghĩ rằng họ tu luyện tốt và tôi bất đồng với những đồng tu mà tôi nghĩ rằng họ không tu luyện tốt. Trong các cuộc thảo luận nhóm, tôi chỉ nghe những đồng tu mà tôi nghĩ tu luyện tốt. Đối với những người mà tôi nghĩ họ không ngộ đến tầng cao nhưng cứ nói như thể là họ đã ngộ cao như thế, tôi buồn bã chỉ ra những chấp trước mà tôi thấy ở họ. Nếu họ từ chối nghe, tôi trở lên rất lo lắng. Tôi nghĩ: “Bạn đang có vấn đề gì vậy? Bạn không hiểu điều này, vậy mà bạn lại từ chối nghe. Tôi đang làm điều này là vì bạn.

Một lần trong khi học Pháp, Pháp đã hé lộ cho tôi rằng tôi có một chấp trước ganh tỵ mạnh mẽ. Sư Phụ đã giảng về tâm tật đố trong Chuyển Pháp Luân: “Tuy nhiên ngay trong tổ [công tác] hoặc cùng phòng của anh này có một cá nhân, làm gì cũng không thành, làm gì cũng không nên. Rồi một hôm, cá nhân không có năng lực kia lại được đề bạt làm cán bộ, chứ không phải anh ta, hơn nữa lại làm lãnh đạo của chính anh ta. Anh này thấy rất bất bình trong tâm, gặp cả trên cả dưới để trình bày, thấy rất căm phẫn bất bình, [ghen tức] tật đố rất khó chịu.

Tôi cảm thấy rằng tâm của tôi đúng là giống như cái tâm mà Sư Phụ nói đến trong Chuyển Pháp Luân. Đó chính là tâm tật đố đang khởi tác dụng; nếu không như vậy thì tôi sẽ bình tĩnh và ân cần chỉ ra những thiếu sót của các đồng tu. Làm thế nào mà tôi lại khó chịu như vậy? Sâu kín bên trong, đó chính là chấp trước ganh tỵ của tôi.

Đây là hiểu biết của tôi; xin vui lòng chỉ ra những chỗ thiếu xót.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/17/204674.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/2/109705.html
Đăng ngày: 03-08-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share