Bài viết của phóng viên Minh huệ Đạn Trần

[MINH HUỆ 30-9-2016] Cách đây nhiều năm, tôi đã bị bắt giữ vì truy cập vào trang chính thức của Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp), một môn tu luyện tinh thần bị đàn áp tại Trung Quốc từ năm 1999.

Chính quyền đưa tôi vào một trại giam và sau đó là một trại lao động cưỡng bức trong hai năm. Khi ở trong trại giam, tôi đã gặp một tử tù. Sự hiểu biết tuyệt vời của anh về Pháp Luân Công làm tôi ngạc nhiên.

Cuối ngày, tôi đến trại tạm giam. Trong phòng giam, tất cả mọi người đều đã nằm trật tự ngoại trừ ba người. Hai người là các tù nhân phụ trách phòng giam. Người thứ ba trông giống như hai người kia nhưng đã bị còng tay và cùm như một tội phạm.

Sau khi biết tôi là một học viên Pháp Luân Công, người bị cùm hỏi tôi tại sao các học viên Pháp Luân Công lại tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn năm 2001.

Tôi không muốn làm phiền người khác nghỉ ngơi nên chỉ bảo anh ta hãy suy nghĩ cẩn thận về việc ai có thể quay phim các chứng cứ và liên tục phát đoạn phim trên tất cả các phương tiện truyền thông nhà nước.

Sáng sớm hôm sau, một tù nhân phụ trách đã bảo tôi làm việc với các tù nhân còn lại để kiếm tiền cho những người đã chết. Tôi từ chối vì tôi không phạm tội và đáng lẽ không phải ở đây.

Tù nhân này ngay lập tức bắt đầu quát mắng tôi. Một số người khác vây quanh tôi. Tôi nhận ra rằng tất cả mọi người, bao gồm cả các tù nhân phụ trách, đang chờ đợi phản ứng của người đàn ông bị cùm.

Khi anh ta nhìn tôi và không nói gì, họ bỏ tôi lại một mình và trở lại làm việc.

Vạch trần sự lừa dối

Tôi ngồi trong một góc và tĩnh tọa trong khi người đàn ông bị cùm bắt đầu hút thuốc. Tôi tự hỏi làm thế nào anh ta có thể hành động như ông chủ ở đây trong khi các tù nhân phụ trách phải làm việc. Khu vực này nổi tiếng là nơi khắc nghiệt nhất trong trại tạm giam và là nơi giam giữ các tội phạm.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, người đàn ông bị cùm nói với tôi: “Anh bảo tôi phải suy nghĩ cẩn thận về video vụ tự thiêu ở Thiên An Môn. Tôi đã suy nghĩ cả đêm qua và vẫn không tìm ra manh mối. Hãy giải thích cho tôi.”

Tôi bảo anh rằng sự việc đã diễn ra vào thời điểm khi cựu độc tài Trung Quốc Giang Trạch Dân đã gặp phải quá nhiều sự phản đối đến mức gần như không thể tiếp tục cuộc đàn áp. Giang Trạch Dân cần một cái gì đó để vu khống các học viên Pháp Luân Công là tội phạm không thể dung thứ để ông ta có thể biện minh và tiếp tục chiến dịch của mình.

Ông và chế độ của ông sau đó đã dàn dựng vụ tự thiêu này để kích động hận thù đối với các học viên Pháp Luân Công. Sau đó, video được phát suốt ngày đêm và môn tu luyện bị tất cả các phương tiện truyền thống lớn (do nhà nước kiểm soát) chỉ trích nặng nề.

Tôi chỉ ra những cảnh quay đáng nghi trong video. “Thiên An Môn là một nơi rất rộng. Làm thế nào mà cảnh sát lấy ra được nhiều bình chữa cháy gần như ngay lập tức nếu đó là một sự cố ngẫu nhiên?”

Người đàn ông tự thiêu – quần áo đã bị cháy, nhưng mái tóc và chai xăng vẫn còn nguyên vẹn. Khi anh ta hô lên điều gì đó về Pháp Luân Công, một cảnh sát cầm tấm mềm chống cháy đợi anh ta hô xong mới trùm tấm mền lên người anh ta, cùng lúc đó ngọn lửa được dập tắt.”

“Có rất nhiều cảnh quay gần, thật khó để hình dung rằng không có một người quay phim đứng sẵn ở đó, chờ cho lửa bắt đầu cháy.”

“Một cô bé được báo cáo rằng đã hít quá nhiều khói đến mức cô phải phẫu thuật khí quản. Nhưng sao cô có thể hát cho một phóng viên nghe chỉ sau bốn ngày?”

Anh ta thở dài và quay trở lại giường: “Đảng Cộng sản thật là hèn hạ. Nó đã lừa cả tôi. Hình dung xem có bao nhiêu người Trung Quốc đã bị lừa dối.”

Chúng tôi nói chuyện một lúc. Anh ta nói: “Anh là một người đàn ông tốt và Pháp Luân Công là một môn tu luyện tốt. Không có nhiều điều tôi có thể làm cho anh, nhưng tôi đảm bảo rằng các anh sẽ được an toàn trong trại tạm giam này, ngay cả khi anh bị chuyển đến phòng giam khác. Tôi sẽ nói những lời tốt đẹp về anh và mọi người sẽ làm những gì mà tôi bảo.”

Nhiều người cũng nghe được khi tôi nói chuyện với anh về vụ tự thiêu. Người đàn ông bị cùm yêu cầu tất cả mọi người tôn trọng tôi.

Tìm được cách chữa trị

Một tù nhân hỏi tôi liệu Pháp Luân Công có thể chữa được bệnh đau dạ dày của anh không. Tôi bảo anh ta rằng Pháp Luân Công quá uyên thâm và tôi không thể giải thích chỉ trong một vài câu được.

Thay vào đó, tôi bảo anh ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Mọi người đều cười vì họ tin rằng nó không thể nào đơn giản như vậy.

Ngày hôm đó, tôi bị sổ mũi. Tôi không muốn biểu hiện ra là mình bị bệnh, vì nếu như vậy, tôi sẽ không thể nói cho người khác những lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Công.

Tôi thầm cầu xin Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Công) giúp đỡ. Ngày hôm sau, tôi trở lại bình thường và sung sức. Người đàn ông bị cùm chỉ vào tôi và bảo mọi người: “Hãy nhìn anh ấy. Anh ấy bị ho sổ mũi ngày hôm qua giống như một số người các anh. Bây giờ anh ấy khỏe rồi. Các anh vẫn còn nghi ngờ về huyền năng trị bệnh của Pháp Luân Công sao?”

Những người bị cảm lạnh đồng ý. Người bị đau dạ dày cảm ơn tôi. “Tôi bắt đầu nhẩm những từ hôm qua và nó đã có tác dụng! Hôm nay bụng tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều.” Tôi bảo anh ta hãy cảm ơn Sư phụ.

Người đàn ông bị cùm sau đó đã nói chuyện riêng với tôi và cho tôi xem cổ tay của anh. Anh nói: “Hãy nhìn này. Với còng tay nặng như vậy, cổ tay tôi rất đỏ và sưng lên. Bác sĩ bảo tôi đó là do rỉ sắt. Không có thuốc nào trong số các thuốc mà tôi đã dùng có tác dụng. Tôi nhẩm những từ mà anh bảo và hãy nhìn xem, cổ tay của tôi bây giờ đã đỡ hơn nhiều.”

Trả món nợ quá khứ

Sau đó, anh kể cho tôi những gì anh đã làm trước khi anh bị đưa tới đây. Tên anh là Tề Kiệt và anh bị kết án tử hình vì bắt cóc người giàu nhất trong thị trấn và giết hại một người khác. Gia đình anh đã nộp đơn kháng cáo cho anh, hy vọng rằng anh có thể được ân xá.

Anh cảm thấy rằng anh đáng bị tử hình vì những gì đã làm và nói rằng anh không sợ. Cái chết chỉ là vấn đề thời gian.

Sau đó, anh kể cho tôi về một giấc mơ kỳ lạ. Anh nhìn thấy hàng chục vị Phật trên bầu trời và họ đều nhắm mắt. Anh đã cố gắng để cù một trong số họ, và Đức Phật nắm lấy tay anh và kéo anh theo.

Tôi cười và bảo anh rằng anh đã rất may mắn được gặp các vị Phật trong giấc mơ. Tôi nói: “Nó có nghĩa là anh là người may mắn và có một căn cơ tốt để tu luyện. Có lẽ anh nên tu luyện Pháp Luân Công. Miễn là anh quyết tâm, Sư phụ sẽ giúp anh thay đổi cuộc sống.”

Tôi thực sự hy vọng rằng phép màu sẽ xảy ra và anh có thể được tha chết.

Hôm sau, anh đến gặp tôi và bảo rằng anh đã mơ thấy bị thứ gì đó kỳ lạ truy đuổi cố gắng giết anh.

Anh nói: “Những sinh mệnh kỳ lạ nói rằng tôi phải trả những gì tôi đã nợ trước khi học Pháp Luân Công. Có lẽ tôi đã nợ họ rất nhiều và không có khả năng tu luyện.”

Tôi bảo anh rằng bất kỳ người nào, dù đã từng phạm phải tội ác gì, miễn là không phạm tội chống lại Pháp Luân Công thì sẽ có thể tu luyện. Tôi khích lệ anh: “Sư phụ của Pháp Luân Công sẽ giúp anh miễn là anh muốn trở thành một người tốt hơn.”

Ngày hôm sau, anh đến và nhờ tôi dạy anh Pháp Luân Công. Anh không quan tâm việc mình có thể bị hành hình bất kỳ lúc nào. Anh nói: “Được gặp anh vào những ngày cuối cùng của cuộc đời tôi là một vinh dự. Anh đã đến vì tôi. Chính Sư phụ đã muốn anh giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi.”

Tôi bắt đầu nói với anh những gì Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Đối với những lời tôi có thể nhớ, tôi bảo anh rằng đó là những lời chính xác của Sư phụ. Đối với những lời tôi không thể nhớ chính xác, tôi sẽ bảo anh nghĩa tổng quát của nguyên bản và rằng đó chỉ là thể ngộ ở tầng thứ của tôi.

Tôi giải thích cho anh rằng anh có thể có những nhận thức khác khi tiếp tục tu luyện và đạt đến các tầng thứ khác nhau.

Sau khi giải thích cho anh xong nội dung của cuốn sách Chuyển Pháp Luân, anh bảo tôi rằng anh luôn biết mình đang đợi ai đó và điều gì đó. Cảm giác đó không mất đi ngay cả vào lúc anh bị kết án tử hình. Anh nói: “Bây giờ, tôi biết người mà tôi chờ đợi là Sư phụ Lý Hồng Chí và điều tôi chờ đợi là Pháp Luân Công.”

Quyết định mới

Anh rất quyết tâm và tinh tấn tu luyện. Anh bảo tôi rằng khi anh nói anh không sợ chết thì thực ra anh không có ý đó. Anh chỉ đang chấp nhận số phận của mình. Anh nói: “Bây giờ tôi đã bắt đầu tu luyện, tôi hiểu được mạng sống đáng quý như thế nào. Nếu tôi không bị hành quyết, chắc chắn tôi sẽ tu luyện trong phần đời còn lại.”

Sau đó thỉnh thoảng anh lại hỏi tôi những câu hỏi. Thông qua câu hỏi của anh, tôi biết anh muốn được ân xá cho án tử hình thông qua tu luyện Pháp Luân Công.

Lúc đó, tôi không có nhận thức minh bạch về vấn đề này. Tôi thực sự muốn anh kháng án thành công, nhưng tôi cũng đã nghi ngờ. Nhìn lại, có lẽ tôi nên chỉ ra chấp trước của anh.

Tề ngủ ngon hơn mỗi ngày. Một ngày, anh thậm chí còn bảo tôi rằng anh thức dậy lúc nửa đêm và thấy các tiên nữ rải hoa. Anh nói: “Cực kỳ mỹ diệu.”

Một người từ phòng giam của chúng tôi đã được chuyển sang một phòng giam khác. Tề bảo người đó rằng anh phải ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và nhất định phải giúp đỡ các học viên Pháp Luân Công ở đó.

Khi thời tiết lạnh hơn, Tề bảo tôi trước mặt mọi người trong phòng giam rằng tuyết sẽ rất dày vào ngày tôi rời trại giam.

Anh nói rằng đó là vì các vị thần biết rằng tôi đã bị oan và muốn bù đắp cho tôi. Ngày nhà chức trách sắp chuyển tôi đến trại lao động cưỡng bức, gió mạnh đến nỗi nó làm rung lắc xe và tuyết rơi nhiều. Tôi hy vọng bạn cùng phòng giam với tôi sẽ nhớ những gì Tề nói và nhận ra rằng Pháp Luân Công thật sự đã bị oan.

Hai năm sau, tôi được thả ra khỏi trại lao động cưỡng bức. Điều đầu tiên tôi làm sau khi về nhà là đến thăm nhà của Tề. Vợ anh nói rằng anh đã bị hành quyết hơn một năm trước đây mà không có thông báo.

Tôi cảm thấy buồn trên đường về nhà, nhưng tôi cũng thấy mừng cho Tề. Tôi biết anh đã tìm được cho mình một tương lai tốt đẹp thông qua tập luyện Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/9/30/335609.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/10/16/159569.html

Đăng ngày 10-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share