Bài viết của đệ tử Đại Pháp Đại lục

[MINH HUỆ 19-11-2016] Sư phụ giảng trong Pháp rằng:

“Việc mà đệ tử Đại Pháp các nơi làm thật là cảm động, chỉ là không làm thành video ở thế gian này; nhưng trong vũ trụ là có video [về] chư vị. (vỗ tay) Từng việc tốt của chư vị đều không lạc mất, đều có video thu hình. Phim chân thực. Đều là lưu tư liệu, vì đó đều là con đường mà chư vị đi qua, đều là huy hoàng của chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008)

Mấy hôm trước tôi đã nhìn thấy video của mình. Chiều hôm đó tôi thấy một vị Thần trong vũ trụ xuất hiện. Ông nói: “Chỗ tôi có video về những việc mà mấy năm nay cậu đã làm, cậu muốn xem cái nào?” Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Ông cho tôi xem cái nào thì tôi xem cái nấy.” Thế là tôi thấy một ánh sáng vụt sáng, giống như một cái đĩa đang quay. Tôi nhìn thấy rất nhiều việc mà tôi đã trải qua. Băng video này ghi từ 4 giờ chiều đến 6 giờ tối, có rất nhiều các vị Thần cũng đều đang nhìn.

Tôi vẫn bận rộn như thường, không cả ngẩng đầu lên, tôi vẫn cúi đầu… tôi đã xem nội dung băng video này.

Tôi nhìn thấy có một lần tôi đi bộ, thì đột nhiên cảm thấy chân có vấn đề, tôi phủ định sự tồn tại của cựu thế lực, tiêu diệt chúng. Tôi có Sư tôn quản, không cho phép bất kỳ ai chen chân vào. Tôi vẫn thầm bài trừ trạng thái xuất hiện trên thân thể, tôi nói với đôi chân mình rằng: “Hãy đi cho cẩn thận, đừng nghe theo lời cựu thế lực, hãy nghe theo chủ nguyên thần.” Chân tôi bắt đầu bình thường trở lại. Cứ đi cứ đi mãi, thì tôi nghe thấy “cậc” một tiếng, giống như xương đã trở lại vị trí cũ, hai chân tôi cũng trở lại bình thường, từ cảnh chân thọt tôi đã trở lại bình thường, tôi đã đi hơn 50m. Tôi cảm thấy rất trầm tĩnh. Trên băng video hiển thị rằng: Nếu một niệm của tôi không chính thì thực sự tôi sẽ bị thọt. Tôi nhìn thấy vào giây phút đó tất cả con mắt không thể đếm xuể trong vũ trụ đều đang chăm chú nhìn tôi, dán mắt vào từng suy nghĩ của tôi.

Tôi nhìn thấy có một lần tôi đạp xe tới giúp đỡ đồng tu, thì đột nhiên một chiếc xe con đâm vào xe đạp của tôi, tôi nghe thấy “Oành” một tiếng, tôi vẫn còn đang ngồi trên xe, chiếc xe con dừng lại. Cùng lúc ấy, tôi thấy xương đùi và xương cẳng chân phía ngoài bên phải của tôi đau điếng, tôi bị đâm rất nặng, như bị một cái thanh gỗ phang thật mạnh một vố. Tôi xuống xe, tôi muốn bảo với người đang ngồi trên xe con ấy rằng biển số xe của anh đã bị xe đạp của tôi móc bị vênh hết cả lên, kết quả chiếc xe đó mau chóng chạy mất. Tôi lên xe chân đau ê ẩm, tôi nói: “Không sao, không có chuyện gì cả. Mình có Sư phụ quản, tà ác không thể bức hại được mình.” Khi về tới nhà đồng tu giúp đồng tu phát chính niệm, tôi nhìn thấy Sư tôn xuất hiện, Sư tôn đang ngồi trên tòa sen, dùng ngón tay cái bên phải rút ra một tấm da người trong người tôi, tôi nhìn thấy tấm da người ấy đã bị thương nhiều chỗ, nội tạng đều đã hư hỏng cả, Sư phụ đang sửa chữa lại tấm da người này. Sau khi phục chế xong Sư tôn lại rửa đi rửa lại tấm da người ấy trong nước của sông trời. Nước mắt tôi chảy xuống, quả thực tôi không thể kìm nén được, tôi khóc nấc lên, rồi lại cố kìm lòng. Sư phụ mang tấm da người đã phục chế xong để vào trong người tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt từ bi và rời đi cùng chúng thần. Những điều mà băng video phản ánh thì tôi biết. Băng video còn hiển thị: Một cựu thần còn cầm một thanh giáo bằng sắt đập xuống không trung, phía sau có rất nhiều cựu thần cũng đều cầm thanh sắt muốn đánh tôi, những cựu thần đó đánh tôi tới mức trên người tôi không chỗ nào là không bị thương, Sư tôn lại phục chế lại từng tầng thân thể tôi. Còn có rất nhiều vị Thần đang xem băng video, vị Thần mở băng video nói: “Nếu niệm của anh không đúng thì quả thực là anh đã tàn phế rồi.”

Tôi nhìn thấy tôi phát tài liệu chân tướng trong một tòa nhà, tôi xuất ra một niệm: “Không cho phép một ai ra ngoài, đợi ta phát xong thì mọi người hãy ra ngoài mang chân tướng về.” Băng video hiển thị rằng một niệm đó của tôi đã ức chế người thường, những người vốn định ra ngoài thì đột nhiên dừng lại.

Tôi nhìn thấy có một lần lãnh đạo đơn vị bắt tôi ký tên lên một đống tài liệu mà Phòng 610 đưa tới, tôi không ký, đơn vị bèn uy hiếp sẽ khiến tôi mất việc. Tôi kiên quyết không điền vào tài liệu, không ký tên, lãnh đạo nổi trận lôi đình, không cho tôi nói, tôi bước ra khỏi văn phòng của ông và nghĩ: Mọi thứ của tôi đều do Sư phụ nói mới tính, không ai xứng đáng quản tôi, tôi tiêu diệt mọi sinh mệnh tà ác đang khống chế ông. Kết quả là chuyện này cũng bị lờ đi.

Tôi nhìn thấy có một lần đồng tu mắng tôi, tôi nhanh chóng phát chính niệm cho đồng tu, thanh trừ những nhân tố can nhiễu đồng tu, tôi nhìn thấy băng video hiển thị rằng các thần trong vũ trụ rất khâm phục tôi.

Tới 6 giờ tối phát chính niệm xong, tôi nghĩ: Sư tôn cho tôi nhìn thấy những điều này là đang khích lệ tôi, xin cảm tạ Sư tôn. Tôi nhìn thấy vị Thần đó nói với tôi: Hai ngày nữa cậu sẽ nhìn thấy nhiều băng video hơn nữa.” Tôi nghĩ: “Thế thì tốt quá. Sẽ là đồng tu nào đây nhỉ?”

Tôi nhìn thấy các vị thần tiên trong vũ trụ đều đang bận rộn, giăng đèn kết hoa, hình như đang chuẩn bị đón một ngày lễ lớn, tôi nhìn thấy trong vũ trụ có vị Thần tiên đang nói chuyện, tôi nghe thấy họ đang nói về chuyện gì, tôi nghe thấy họ nói: “Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”

Mấy ngày sau tôi lên Minh Huệ thì nhìn thấy bài chia sẻ pháp hội Trung Quốc Đại Lục lần thứ 13 đã ra mắt. Tôi chăm chỉ đọc những bài chia sẻ này, những lời lẽ mộc mạc, quá trình đề cao rất thiết thực trong bài chia sẻ của đồng tu đã khiến tôi xúc động. So sánh với đồng tu, tôi nhìn thấy rất nhiều thiếu sót của bản thân mình, nhìn thấy bản thân mình quả thực là khuyết điểm đầy mình, phát hiện này đã khiến tôi phải giật mình. Hôm sau tôi nói với đồng tu: “Tôi phát hiện ra rằng mấy năm nay dường như tôi vẫn chưa tu tốt bản thân mình, mắt tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuyết điểm của người khác, không tu khẩu, không từ bi, ba chữ Chân, Thiện, Nhẫn tôi đều chưa làm được, tôi không nghiêm khắc yêu cầu bản thân từ trong từng suy nghĩ, tôi vẫn còn mang Văn hóa đảng đầy mình, tôi cần phải tu tốt bản thân mình, biểu hiện của tôi kém quá.” Đồng tu nói: “Anh có thể biết được bản thân mình còn thiếu sót cũng là chuyện tốt, hãy mau sửa đi.” Tôi nói: “Nhất định tôi sẽ sửa, khi nào tôi không đúng thì anh nhất định phải nhắc nhở tôi đấy.”

Những bài chia sẻ Pháp hội đã khiến tôi vô cùng chấn động, khi dọn dẹp nhà cửa tôi nhớ lại những bài chia sẻ, đột nhiên tôi nhìn thấy trong vũ trụ đang phản ánh những băng video này, băng video về Mã Trung Ba và cô cháu gái, băng video về những đồng tu đã dùng bút chứng thực Pháp suốt 15 năm qua, băng video về đồng tu đáng quý trong bài “Sư phụ vĩ đại, Pháp vĩ đại”, băng video về đồng tu vượt quan nạn trong 50 ngày, băng video về đồng tu chứng thực Pháp trong khi chịu 10 năm tù oan, băng video về vị bác sỹ khoa sản, băng video về đồng tu 81 tuổi nghe lời Sư phụ dạy, băng video về đồng tu mặc trang phục khai thác mỏ v.v.. Hình tượng của họ, sự gian nan của họ, trải nghiệm của họ được triển hiện sinh động trong vũ trụ, tôi nhìn thấy những dấu chân màu vàng kim của họ bước đi, bước thành những con đường chứng thực Pháp lấp lánh ánh hào quang, tiến thẳng về phía Thiên quốc mỹ lệ. Nhìn thấy những cảnh này tôi không kìm nén nổi, mắt tôi ướt nhòa vì vui mừng. Tôi gạt nước mắt thì phát hiện thấy không chỉ mình tôi đang rơi lệ, những vị Thần đang xem băng ghi hình cũng đang rơi lệ, họ rất khâm phục đệ tử Đại Pháp.

Tôi ngộ ra rằng, mỗi năm một lần có thông tri kêu gọi nộp bài tham dự pháp hội Trung Quốc Đại Lục đều là vào mùa thu, chính là mùa thu hoạch. Nếu không có những giông bão của thiên nhiên thì mặt đất sẽ không thể đơm hoa vào mùa xuân, kết trái vào mùa thu. Thời khắc những người tu luyện chúng ta bước qua mây đen bao phủ trên đầu, bước qua những sấm chớp bão giông, qua những đêm dài đằng đẵng kinh hồn bạt vía, bước qua những cơn mưa giao mùa, bước qua những mùa hiểm nguy ác liệt, bước qua những ngày tháng gian nan… Ngày hôm nay ánh sáng bình minh đang lấp lóe những tia nắng vàng, những chú chim đang sắp cất tiếng hót véo von, thì chúng ta có thể kiên trì giữ vững ý niệm “Tu luyện như thuở đầu, tất thành” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009]) hay không? Có bị mai một nhuệ khí trong sự chờ đợi đằng đẵng hay không? Có bị trộn lẫn vào người thường hay không?

Trong bài “Sư phụ vĩ đại, Pháp vĩ đại” có hai đoạn, đồng tu viết: “Tôi đắc Pháp năm 2002, không theo kịp thời thịnh thế Đại Pháp hồng truyền trước năm 1999. Tôi rất ngưỡng mộ những đồng tu đắc Pháp lúc đó, tôi nghĩ họ nhất định rất tinh tấn.” Khi đọc tới câu này mặt tôi nóng ran, trong tâm tôi thấy rất hổ thẹn. Đồng tu còn nói: “Tôi đắc Pháp gần 14 năm rồi, nhưng chưa một ngày tôi bỏ học Pháp, chưa một ngày tôi bỏ luyện công, dù khó khăn thế nào tôi cũng đều kiên trì. Nhằm đảm bảo mỗi ngày đọc được một bài giảng trong cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã đọc thuộc “Chuyển Pháp Luân” vô số lần.” Đoạn này cũng khiến tôi rất xấu hổ, so với đồng tu, quả thực là tôi còn rất nhiều thiếu sót, tâm an dật, tâm nóng vội, tâm hoan hỷ, tâm hiển thị của tôi, rất nhiều những tâm bất hảo ấy đều nhất định phải tu bỏ.

Trong bài “Câu chuyện tu luyện của bác sỹ khoa sản” có rất nhiều kỳ tích, ví như sản phụ sinh ra hai em bé nặng 2,6 kg, cô ấy nói: “Trước khi tôi nhập viện hàng xóm láng giềng nói với tôi rằng hãy tìm vị học Pháp Luân Công ở bệnh viện đó, chị ấy nhất định sẽ làm được! Tôi tin chắc rằng chị nhất định làm được, cho nên tôi nhất quyết tự mình sinh.” Tôi vô cùng chấn động bởi lời nói của sản phụ đó, sự tín nhiệm của sản phụ với đồng tu làm bác sỹ, sự kiên định tin tưởng của đồng tu vào Sư tôn đã khiến kỳ tích xuất hiện. Đồng tu làm bác sỹ có thể khiến rất nhiều phụ nữ tin vào cô ấy, đã đi thành một con đường chứng thực Pháp, bệnh viện là nơi tu luyện của đồng tu. Cũng giống như trong phần mở đầu bài chia sẻ viết rằng: Mỗi một đệ tử Đại Pháp chân tu, Đại Pháp đồ trợ Sư chính Pháp, bước ra từ những năm tháng khó khăn gian khổ, suốt chặng đường mưa gió bão bùng đều sẽ có những câu chuyện thần kỳ đặc sắc mà khắc cốt ghi tâm của mình…”

Còn có câu truyện của Mã Trung Ba, câu chuyện của cô tôi đã từng đọc, lần này câu chuyện của cô cháu ngoại cô cũng khiến tôi rất cảm động. Có lẽ đây chính là sinh mệnh từ cao tầng vì đắc Pháp mà hẹn gặp nhau ở đây, để ngày hôm nay có thể thực hiện thệ ước của bản thân mình, lưu lại những bài chia sẻ hoa lệ trong Chính Pháp vũ trụ quả thực là điều đáng chúc mừng!

Sư phụ giảng: “Pháp hội của chúng ta là tu luyện. Làm một người tu luyện, tu là tu bản thân mình.” (Lời chúc gửi Pháp hội Châu Âu [2016]) Tôi ngộ ra rằng pháp hội Trung Quốc Đại Lục mỗi năm tổ chức một lần là bữa đại tiệc chia sẻ về việc đề cao của đệ tử Đại Pháp, các đồng tu viết ra thể ngộ của mình, cùng chia sẻ với mọi người, là sự triển hiện vô tư vô ngã, cũng là một trong những điều không thể thiếu trong tu luyện của chúng ta. Những vị Thần trên trời đều đang chăm chú dõi theo.

Từng lời nói hành động, sự nỗ lực tinh tấn của các đồng tu tham dự Pháp hội đã khiến Thần và người đều khâm phục, đối chiếu với họ, chúng ta phải tìm ra thiếu sót của bản thân mình. Sau khi chúng ta đọc xong, không chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ, khâm phục, ca ngợi, sau đó lại thích gì làm nấy, mà phải tu tốt bản thân một cách thiết thực.

Sư phụ nói với chúng ta rằng:

“[Hãy] buông xuống những chấp trước quá nhiều quá mạnh, [hãy] bước đi cho tốt con đường của mình, quá trình ấy chính là cái Đạo của chư vị.”
“Sư phụ [mong] nghe tin tốt từ chư vị, cảm ơn mọi người!” (Lời chúc gửi Pháp hội Châu Âu [2016])

Khi đọc đến câu cuối cùng này nước mắt tôi trào ra không thể kìm nén được, từ vạn cổ tới nay, đâu có vị Sư phụ nào lại nói “cảm ơn” các đệ tử, duy chỉ có Sư phụ Đại Pháp.

Hãy để chúng ta khắc ghi lời của Sư phụ, bước đi cho tốt con đường tu luyện của bản thân mình, hãy để cho hy vọng của Sư tôn dành cho chúng ta có thể được thực hiện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/19/337821.html

Đăng ngày 6-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share