Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[Minh Huệ 11-10-2016] Tôi năm nay 72 tuổi, may mắn được tham dự khóa học do đích thân Sư phụ truyền Pháp. Những gì tôi đã trải qua là một ký ức không bao giờ phai mờ. Gương mặt từ bi và khoan dung của Sư phụ thường xuyên xuất hiện trong tâm nhãn của tôi.

Được nghe Sư phụ trực tiếp truyền công giảng Pháp là một cơ hội rất quý báu. Tôi vẫn còn cảm nhận được đó là niềm vui khôn xiết không thể diễn tả nên lời.

Qua Minh Huệ Net, tôi muốn báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu con đường tu luyện của mình.

Gặp được Pháp Luân Công

Tôi đã ngập chìm trong cay đắng và đau khổ đến nỗi tôi đã có ý định tự tử.

Hai vợ chồng tôi đều là nông dân, và cuộc sống rất khó khăn. Vào thời điểm đó, thu nhập hàng tháng của tôi chỉ vẻn vẹn 7 tệ và của chồng tôi là 10 tệ. Chúng tôi phải nuôi hai con nhỏ và hầu như không đủ sống.

Chúng tôi làm việc trong đội sản xuất từ sáng sớm đến tối mịt. Tôi vô cùng mỏi mệt đến mức chẳng còn thiết sống nữa.

Nhiều năm lao động vất vả đã làm tôi có triệu chứng căng cơ nghiêm trọng và đau thắt lưng mãn tính. Tình trạng này dẫn đến việc tôi không thể đứng thẳng lưng được. Tôi còn bị chứng cứng khớp vai, đau đầu và chóng mặt.

Tôi còn nhớ năm tôi vừa mới sinh con, đội sản xuất đã quyết định mở một nhà máy nhỏ, và tất cả đàn ông trai tráng đều được huy động ra nơi đó. Họ để lại các công việc nặng nhọc đang làm dang dở cho những người phụ nữ ở nhà gánh vác.

Vẫn còn yếu ớt sau khi sinh con, tôi không đủ sức khỏe để làm việc, nhưng vì sinh tồn, tôi không có sự lựa chọn nào khác.

Như là hậu quả tất yếu, sức khỏe tôi suy sụp với một căn bệnh phụ khoa nghiêm trọng, mãn tính và vô phương cứu chữa.

Cuộc sống khó khăn cùng với thân thể đầy bệnh tật đã làm tôi cảm thấy bất lực và tuyệt vọng. Tôi thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng thẳm sâu trong tiềm thức, tôi biết mình vẫn còn đang tìm kiếm một điều gì đó, đang chờ đợi một điều gì đó.

Tôi mòn mỏi chờ một kết thúc êm thấm, nhưng tôi không chọn cái chết.

Vào cuối những năm 80, đầu những năm 90, khí công trở thành cao trào ở Trung Quốc. Tôi tin rằng khí công có thể chữa bệnh, nên tôi đã tìm kiếm những vị thầy khí công và đã học hàng loạt môn khí công, nhưng tất cả đều không có kết quả.

Tôi có niềm tin vào Phật giáo từ khi còn là một đứa trẻ và tôi đã từng đi nhiều chùa. Nhưng cuối cùng tôi lại phát hiện ra rằng những tăng nhân ở đó thực ra chỉ truy cầu tiền. Một số trong đó thậm chí còn hút thuốc, uống rượu và còn có vợ.

Vào một ngày trong năm 1994, khi tôi đi làm đồng trở về nhà, một người quen với bạn học cùng lớp khí công với tôi đang chờ tôi. “Có chuyện gì thế ạ?” Tôi hỏi.

Anh ấy nói ngay, “Một lớp học khí công Phật gia, gọi là Pháp Luân Công, sắp được tổ chức ở đây. 50 tệ. Chị có muốn đi không?”

“Tôi sẽ đi,” Tôi trả lời không do dự và đưa cho anh ta 50 tệ. Tôi thấy một luồng năng lượng ấm áp xuyên qua cơ thể.

Ở lớp học, trong khi nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi cảm nhận niềm vui khôn xiết. Đó là một niềm vui chân thành mà tôi chưa bao giờ có được trong quãng đời trước đó. Càng nghe giảng, tôi càng mong muốn được nghe mãi. Tôi thậm chí không muốn rời khỏi nơi đó.

Sau buổi học đầu tiên, tôi nhận thấy mọi bệnh tật của tôi đã được gỡ bỏ. Tôi cảm nhận thân thể tôi rất nhẹ nhàng và trong tâm tôi tràn đầy lòng biết ơn vô hạn.

“Đây không phải là một môn khí công thông thường. Không nghi ngờ gì nữa, Sư phụ Lý Hồng Chí chính là một vị Phật.”

Những từ ngữ này xuất phát từ đáy lòng tôi, từ tâm hồn tôi. Tôi tràn ngập niềm vui sướng.

Tu luyện kiên định

Trong suốt hai ngày đầu tiên của khóa học, ngộ tính của tôi còn thấp nên tôi vẫn tiếp tục thắp hương và cúng bái các tượng Phật như tôi vẫn làm trước đó.

Cho đến một ngày trong thời gian diễn ra khóa học, đầu gối của tôi đột ngột va vào cái bàn phía trước. Cơn đau nhói này đã cảnh tỉnh tôi.

Cuối cùng tôi đã nhận ra rằng tôi thực sự là một học viên Pháp Luân Công. Làm sao tôi có thể vẫn còn thờ cúng các vị Phật khác cho được. Sau đó tôi đã bỏ tất cả các tượng Phật, các sách khí công và các đồ vật linh tinh khác.

Tôi sống ở vùng nông thôn hẻo lánh. Vào lúc mới bắt đầu, thật không dễ dàng cho tôi tham gia học Pháp và luyện công tập thể. Cũng không có ai chỉnh sửa các động tác luyện công của tôi, và tôi cũng không có nhạc nền luyện công. Do vậy, hễ có thời gian rảnh, tôi lại lên thành phố luyện công tập thể cùng với các học viên ở đó.

Một ngày nọ, phụ đạo viên ở thành phố nói với tôi, “Chị sống ở xa quá. Thật là bất tiện nếu chị cứ phải ngược xuôi như thế này. Sao chị không lập một điểm luyện công ở gần nhà? Chị có thể làm điều phối viên được mà.”

Tôi nói, “Tôi à? Là phụ đạo viên ư? Tôi chỉ là một phụ nữ quê mùa. Tôi không biết chút gì về phụ đạo viên cả.”

Phụ đạo viên ấy trả lời, “Không phức tạp gì cả. Chị chỉ cần mua một máy ghi âm, mở nhạc luyện công mỗi ngày, và sau đó mọi người sẽ tới tham gia với chị. Thế thôi.”

Thế là tôi mua một cái máy ghi âm đời cũ và lập điểm luyện công đầu tiên trong vùng quê hẻo lánh của tôi.

Tôi nghĩ, “Môn Pháp Luân Công này thật tuyệt. Tôi chắc rằng sẽ có nhiều người tham gia tập luyện.”

Mọi người chung quanh đều biết về tình trạng sức khỏe của tôi, và cũng chứng kiến sự hồi phục hoàn toàn của tôi, do đó có nhiều người cũng muốn thử tập Pháp Luân Công.

Sau đó, bởi vì ngày càng có nhiều người biết đến môn tu luyện này, càng có nhiều người tham gia luyện tập. Cuối cùng, nhiều điểm luyện công đã được mở ra.

Chỉ là một người phụ nữ ít học ở một vùng quê hẻo lánh, tôi biết rằng tôi không có năng lực trở thành phụ đạo viên và dẫn dắt nhiều người đắc Pháp. Tôi biết rằng mọi việc xảy ra đều đến từ uy lực của Đại Pháp.

Sư phụ yêu cầu mỗi học viên đều trở thành người tốt, và tôi tuân thủ theo yêu cầu của Sư phụ. Tôi ngừng tranh đấu vì những lợi ích cá nhân, và tôi hòa hoãn mỗi khi có xung đột. Tôi hướng nội.

Tôi tự nhắc nhở mình, “Tôi là một phụ đạo viên và tôi phải là một ví dụ tốt, đặc biệt là về phương diện đề cao tâm tính.”

Những người đã từng quen biết tôi bắt đầu bình luận: “Vì chị đang tu luyện Pháp Luân Công nên bây giờ trông chị giống như một người khác.”

Họ nói đúng. Tính tình của tôi trước đây rất khó chịu. Tôi đã từng gây hấn và đánh nhau. Tôi đã từng rất cương quyết bảo vệ lợi ích cá nhân của mình.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi thay đổi hoàn toàn. Khi người khác lợi dụng tôi, tôi vẫn điềm tĩnh và để cho sự việc lắng xuống mà không phàn nàn hay thắc mắc gì.

Trước đây, khi chồng tôi mắng tôi, tôi sẽ mắng lại. Khi ông ấy đánh tôi, tôi sẽ đánh lại ông ấy ngay.

Sau khi trở thành một học viên, cho dù chồng tôi có nói gì hay làm gì, tôi đã không thể phản ứng lại khi bị đánh hoặc bị mắng. Mọi người nói rằng tôi là một người khác.

Cứu độ chúng sinh

Những ngày tháng tu luyện êm ả trôi qua một cách nhanh chóng. Ngày 20 tháng 7 năm 1999 đen tối ập xuống chúng tôi. Lạn quỷ ở khắp mọi nơi, phỉ báng Đại Pháp và bức hại đệ tử Đại Pháp.

Trong huyện tôi, tôi trở thành mục tiêu chính. Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cử người tới canh chừng tôi suốt ngày suốt đêm. Họ gác ở lối vào nhà tôi. Đôi khi có hai người, đôi lúc là 5 hoặc 6 người. Áp lực càng lúc càng nặng nề. Tôi giữ một niệm trong tâm, “Tôi sẽ tu luyện đến cùng.” Suy nghĩ đó đã giúp tôi vượt qua biết bao khảo nghiệm và khổ nạn.

Có những người được yêu cầu đến “nói chuyện” với tôi. Tôi đã kể cho họ nghe về Pháp Luân Công tốt như thế nào và liên hệ với những trải nghiệm của bản thân mình. Họ đã rời đi mà không nói tiếng nào.

Họ bắt tôi tham dự vào lớp “tẩy não.” Tôi từ chối. Cảnh sát an ninh khu vực chúng tôi là một người chân chính đã nhận thức rõ ràng rằng tôi là một người tốt, do đó ông ấy đã gắng sức bảo vệ tôi. Khi có người hỏi, ông ấy nói rằng tôi bận rộn với việc đưa đón con đi học.

Một ngày nọ, tôi đi làm đồng về và thấy chủ tịch hội phụ nữ địa phương đang chờ tôi.

“Chị ở nhà sau giờ làm đồng chứ?” Bà ta hỏi.

“Vâng”, tôi đáp

Bà ta nói, “Tôi được lệnh trông chừng chị để xem chị có về nhà sau khi làm đồng không.”

Tôi nói với bà ấy một cách nghiêm nghị, “Tại sao bà không làm việc gì khác có ích đi? Sao bà làm việc này? Tôi phạm tội gì? Tôi có phạm pháp không?”

Bà ta không có gì để nói.

Cuối cùng, chồng tôi phát chán với việc bị giám sát và quấy rối liên tục nên đã báo cảnh sát. Những người đó không xuất hiện nữa. Tôi biết rằng Sư phụ đã hóa giải vấn đề này cho tôi.

Vì tôi không bị theo dõi nữa, nên tôi đã nhanh chóng đi tìm các đồng tu đã từ bỏ tu luyện vì sợ hãi. Tôi nói chuyện với từng người một, và chia sẻ với họ các bài giảng Pháp của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Người này bảo tốt, người kia bảo tốt, mọi người đều bảo tốt, thế thì có thể nhìn ra nhân tâm hay không? Chính là phải vào lúc then chốt mới thấy được nhân tâm như thế nào, có một số tâm mà không bỏ thì sẽ dám đem cả Phật đi bán, đây có phải vấn đề nhỏ hay không? Có người sợ, sợ điều gì?” (Phơi bày rõ – Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi đã thuyết phục họ không từ bỏ tu luyện và hãy tin tưởng vào Sư phụ.

Vào thời điểm đó, mọi người rất sợ hãi và thậm chí không dám tiếp xúc với Pháp Luân Công. Ai cũng tránh mặt tôi. Không ai muốn nói chuyện với tôi vì sợ bị liên lụy.

Tim tôi thực sự đau đớn. Tôi không biết mình phải làm gì.

Sau đó, tôi đọc được kinh văn mới của Sư phụ và dần dần nối lại liên lạc với các học viên ở thành phố. Họ đã cho tôi một số tài liệu Đại Pháp. Tôi phát những tài liệu này để cứu người.

Một buổi tối tháng 5 năm 2001, khi đang phát tài liệu thì tôi bị bắt và bị đưa vào trại tạm giam.

Tại trại tạm giam, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho cảnh sát và chia sẻ với họ năng lực cứu độ của Đại Pháp qua những trải nghiệm cá nhân của tôi.

Tôi nhìn chung quanh và nói: “Những cảnh sát các anh chỉ dám bắt nạt kẻ yếu. Các anh có 2 học viên Pháp Luân Công, một người bán pháo và một đứa trẻ bị bắt vì dùng tiền giả.”

“Đứa trẻ không tự in tiền được. Tờ tiền đó chắc chắn là do một người lớn nào đó cho đứa trẻ. Thay vào đó các anh lại bắt đứa trẻ. Có phải các anh đang bắt giữ những người thân cô thế cô? Tại sao các anh không dám theo dõi những kẻ xấu thực sự?”

Người cảnh sát không nói gì cả.

Khi tôi được thả, chồng tôi cư xử như một người mất trí. Ông ấy chửi rủa tôi, còn nói. “Có phải những người đã dừng tập luyện bây giờ đều chết cả không?” Tôi bảo với ông ấy: “Tôi không quan tâm đến họ. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện.”

Tôi ngồi trên giường và phát chính niệm. Chồng tôi tiến lại gần và tát vào mặt tôi liên tiếp.

Tôi phủ nhận việc bị khống chế. “Ông cứ đánh tôi nếu muốn, tôi sẽ tiếp tục học Pháp, luyện công và phát chính niệm.”

Tôi kiên định tin vào Sư phụ và vượt qua khổ nạn.

Chồng tôi ngừng đánh tôi. Tà ác khống chế ông ấy đã bị thanh lý.

Tôi biết rằng những gì tôi làm là những điều chân chính nhất. Tôi đang tuân theo những yêu cầu của Sư phụ để cứu độ chúng sinh. Bất kể có khó khăn nào đi nữa, tôi vẫn sẽ bước đi trên con đường này.

Tự tin vững bước

Nhiều năm sau khi cuộc bức hại xảy ra, tôi tiếp tục đến thành phố để nhận các tài liệu Đại Pháp, mỗi lần là hai túi xách to. Nó thật cồng kềnh và nguy hiểm.

Phụ đạo viên ở thành phố nói với tôi, “Sao chị không thiết lập điểm sản xuất tài liệu để có thể tự sản xuất các tài liệu này?”

Tôi ngập ngừng, “Tôi ở một huyện xa xôi và không có học hành nhiều cho lắm. Tôi cũng không biết chút gì về máy vi tính và máy in cả. Làm sao tôi có thể thực hiện việc này?”

Vị phụ đạo viên nói, “Đại Pháp rất phi thường. Nếu chị có tâm và có mong muốn, Sư phụ sẽ ban cho chị trí huệ.”

Với sự giúp đỡ và khích lệ của người phụ đạo viên đó, tôi đã mua một cái máy tính và một cái máy in đã qua sử dụng. Vào đầu năm 2005, tôi đã lập điểm sản xuất tài liệu đầu tiên ở huyện nông thôn của tôi.

Tôi bắt đầu học mọi thứ với tâm không truy cầu và một ý chí quyết tâm.

Sức mạnh của Đại Pháp đã triển hiện với tôi lần nữa, lần này là trong lĩnh vực công nghệ.

Thậm chí cả chiếc máy in cũ kỹ đã qua sử dụng cũng làm việc một cách diệu kỳ. Nó chưa bao giờ bị hư ngay cả với một khối lượng công việc khổng lồ mà nó đang chạy. Nó cũng thực hiện sứ mệnh của nó một cách kiên định.

Tôi biết tất cả điều đó là do Sư phụ từ bi đã nâng đỡ và hỗ trợ.

Con xin cảm ơn Sư phụ.

Tôi phải dành rất nhiều thời gian cho việc sản xuất các tài liệu Đại Pháp để hỗ trợ cho rất nhiều học viên nên thời gian học Pháp và luyện công của tôi bị rút ngắn lại.

Người phụ đạo viên ở thành phố nói với tôi, “Chị quá bận rộn đến nỗi không thể có thời gian học Pháp. Như thế cũng không ổn. Minh Huệ Net đã khuyến khích ý tưởng “Hoa nở khắp nơi.” Chị hãy giúp các học viên khác tự mình lập điểm sản xuất tài liệu nhé!”

Thế là tôi thực hiện điều này.

Nói thì dễ hơn làm. Chúng tôi cũng đã gặp phải vài khó khăn và cản trở, nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi đã vượt qua chúng.

Cũng có một vài sự việc khảo nghiệm gắt gao tâm tính của tôi. Tôi nhận ra tất cả những khảo nghiệm đó là do Sư phụ đã an bài để tôi đề cao tầng thứ trong tu luyện.

Một học viên nữ còn trẻ, có học vấn cao quyết đinh tự lập điểm sản xuất tài liệu tại nhà cô ấy. Sau khi cô ấy chuẩn bị xong các máy móc cần thiết, tôi bắt đầu hướng dẫn cô ấy cách làm tài liệu.

Nhưng cô ấy đã không thể ghi nhớ bất cứ điều gì! Cô ấy thực sự đã đẩy sự kiên nhẫn của tôi đến giới hạn.

Tôi thầm nghĩ, “Tôi là một bà già ít học quê mùa và tôi có thể học những kỹ năng này. Cô còn trẻ, học vấn lại cao và cô không thể học được. Sao mà cô lại ngốc vậy?”

Tôi bắt đầu mất bình tĩnh. Tôi thậm chí không thể tập trung khi học Pháp. Tâm trí tôi cứ tràn ngập ý nghĩ, “Sao mà cô ấy có thể ngốc đến thế? Khi nào thì cô ấy sẽ học thuộc đây?”

Tôi nhận ra có cái gì đó rất sai ở đây. Thoạt đầu tôi không nghĩ rằng nó có liên quan đến tôi, nhưng khi tôi bắt đầu hướng nội một cách vô điều kiện, tôi nhận ra mình đang bị bao bọc bởi quá nhiều chấp trước. Tôi chấp trước vào việc trách mắng người khác để tìm cảm giác hơn người, hiển thị, thiếu kiên nhẫn và đánh giá người khác bằng tâm của người thường khi chú trọng vào tuổi tác, học thức và sự thông minh.

Tâm từ bi của tôi để ở đâu? Phải chăng tôi đã không nhìn nhận những việc đó dưới góc nhìn của cô ấy? Phải chăng tôi đang nhìn nhận tất cả việc này đơn thuần là một công việc phải hoàn thành? Tôi đang suy nghĩ, đang cảm giác và đang hành động có phù hợp với yêu cầu của Pháp không?

Sư phụ từ bi đã khai thị cho tôi nhìn vào trong tâm của chính mình. Tôi chắc chắn sẽ từ bỏ tất cả tâm người thường và tất cả chấp trước.

Khi tôi phát hiện ra những chấp trước này và cố gắng hết sức để buông bỏ chúng, người học viên trẻ kia chẳng mấy chốc đã học được tất cả những kỹ năng cần thiết.

Sự việc này đã giúp tôi tin tưởng thực sự vào sự kỳ diệu của Đại Pháp và tôi ngộ ra rằng, chúng ta không thể hướng nội một cách hời hợt khi đối diện với bất cứ việc gì, hướng nội là phải vô điều kiện. Khi chúng ta tự mình nhìn sâu vào tận nguyên nhân gốc rễ, những vấn đề tự nó sẽ được giải quyết.

Khi những điểm sản xuất tài liệu được mở ra khắp nơi, tôi đã có nhiều thời gian hơn để học Pháp và thậm chí đi ra ngoài phát tài liệu Đại Pháp và đi hồng Pháp.

Năm 2006, cuối cùng chồng tôi đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy đã giúp đỡ tôi trong tất các hạng mục mà tôi tham gia.

Các đồng tu sử dụng các tờ tiền được viết chân tướng để mua hàng. Điều đó thực sự có tác động lớn đến sự nỗ lực của chúng tôi.

Một người bạn của họ hàng tôi bán buôn rau quả cho chợ sỉ. Chúng tôi gặp ông ấy để nhờ ông ấy đổi cho chúng tôi những tờ tiền lẻ và ông ấy sẽ nhận về tờ tiền có mệnh giá lớn hơn. Ông ấy nhanh chóng đồng ý.

Chồng tôi đã thực hiện các giao dịch này. Mỗi lần chúng tôi mang hơn 2.000 tệ để đổi lấy các tờ tiền mệnh giá 1 tệ.

Hai chúng tôi làm phẳng từng tờ 1 tệ bằng một thanh sắt nóng trước khi in chân tướng lên dó. Các học viên đổi tiền lẻ cho chúng tôi và sử dụng các tờ tiền có in chân tướng.

Đôi khi tôi tự hỏi: “Khi mọi người có được những tờ tiền này, họ sẽ nhận ra những đệ tử Đại Pháp đã đóng góp một cách lặng lẽ cho nỗ lực này nhiều như thế nào không? Họ sẽ trân trọng những gì họ đang có không?”

Điểm sản xuất tài liệu của tôi đã hoạt động từ ngày lập nên đến nay. Vô số sách Đại Pháp, sách Cửu Bình, tuần báo Minh Huệ và tạp chí địa phương, tờ rơi, bùa hộ mệnh, lịch và áp phích giảng chân tướng và các tờ tiền có thông tin chân tướng đã được sản xuất và phân phối.

Bông hoa nhỏ này sẽ tiếp tục nở rộ cho đến khi kết thúc. Đệ tử này sẽ sống theo nguyện vọng của Sư Phụ, giúp Sư phụ cứu nhiều chúng sinh hơn, hoàn thành thệ ước tiền sử của mình, và trở về nhà với Sư phụ.

Tinh tấn hơn nữa

Năm 2015, tôi viết đơn kiện Giang Trạch Dân và đã gửi đi thành công.

Vào tháng 11 năm 2015, tôi đang ở nhà làm các tài liệu Đại Pháp. Tự dưng máy in của tôi ngừng chạy mà không có trục trặc nào. Điều này hiếm khi xảy ra. Tôi đã dành một chút thời gian để thử sửa chữa nó nhưng không được.

Tôi đã không ngộ ra bất cứ điều gì, mà lại chuyển sang công việc khác. Tôi quyết định làm lịch để bàn 2016.

Tôi lấy máy cắt giấy ra và vừa mới bắt đầu thì có tiếng gõ cửa. Tôi không cất mọi thứ đi và đi đến cửa rồi hỏi, “Ai đấy?”

“Chúng tôi đến từ Ban quản lý và giám sát tài sản, chúng tôi đến để kiểm tra hệ thống sưởi ấm.” Tôi nói với họ: “Không cần, hệ thống sưởi đang hoạt động tốt.” “Nhưng hãy cho chúng tôi xem xem một chút cũng là ý tốt chứ,” họ van nài.

Lúc trước nếu Ban quản lý đến kiểm tra hệ thống sưởi, họ sẽ chỉ cho tôi ký vào vài biểu mẫu trước cửa nhà. Tôi thấy đây là quy trình như thường lệ và mở cửa nhà.

Tôi đối mặt với rất nhiều cảnh sát mặc sắc phục. Một trong số họ còn vẫy vẫy thẻ ID và đi vào nhà tôi trước khi tôi có thể phản ứng hoặc nói điều gì.

Lập tức họ lục xét khắp nhà tôi.

“Các anh đang làm gì?” Tôi hỏi, nhưng họ phớt lờ.

Họ lấy tất cả của tôi gồm máy tính, máy in, sách Đại Pháp, máy cắt giấy, điện thoại di động, máy ghi âm, pin sạc, đèn hoa sen và mang đi.

Một người trong số họ hỏi, “Bà đã kiện Giang Trạch Dân đúng không?”

Tôi xác nhận.

Anh ta nói, “Hãy nói điều đó ở đồn cảnh sát.”

Tôi nói với anh ta, “Tôi sẽ không đi đâu cả. Nếu anh có gì muốn nói với tôi thì hãy nói ở đây.”

Anh ta đáp, “Ở đây không phải là cơ quan.”

Họ bắt tôi tới đồn cảnh sát.

Họ để tôi ngồi vào ghế thẩm vấn. Tôi dứt khoát từ chối. Tôi nói, “Tôi không phải là tội phạm. Tôi không làm điều gì sai cả. Tại sao tôi phải ngồi vào cái ghế đó?”

Họ đưa tôi qua phòng khác và bảo tôi ngồi xuống.

Tôi trả lời, “Không, tôi sẽ đứng. Tôi sẽ đứng nói chuyện.”

Một người trong số họ nói, “Làm thế nào mà bà có máy tính và máy in?”

Tôi đáp, “Tôi mua chúng.”

“Ở đâu?”

“Tôi không nhớ.”

Anh ta định hỏi tiếp, nhưng tôi chặn lại và nói, “Hãy dừng những câu hỏi đi. Họ đã làm gì với đơn kiện Giang Trạch Dân của tôi?”

“Tại sao bà kiện Giang Trạch Dân?” cuối cùng một người trong số họ hỏi.

“Vì ông ấy đã bức hại tôi.”

“Bà bị bức hại như thế nào?”

Tôi nói, “Tôi bị mất 4 năm tiền công. Đó chẳng phải là bức hại ư?”

Anh ta nói, “Đó có phải là Giang Trạch Dân làm đâu. Ông ta không phải là người trả lương cho bà.”

Tôi nói, “Nhưng Giang Trạch Dân chính là người đã ra lệnh tiêu diệt Pháp Luân Công. Ông ta đã ra lệnh hủy hoại thanh danh và vắt kiệt tài chính học viên chúng tôi. Nếu không có sắc lệnh của ông ta thì liệu có ai dám từ chối trả cho tôi 4 năm tiền lương không?”

Anh ta lại hỏi, “Bà có biết Giang Trach Dân là ai không?”

Tôi đáp, “Giang Trạch Dân chính là Giang Trạch Dân.”

Anh ta nhấn mạnh, “Ông ta là cựu lãnh đạo đất nước chúng ta.”

Tôi nói, “Ông ta vẫn còn là lãnh đạo đất nước à?”

Anh ta nói, “Không, nhưng ngay cả khi ông ta là cựu lãnh đạo, bà cũng không thể kiện ông ta.”

Tôi nói với anh ta, “Hiến Pháp cho mọi công dân quyền khiếu kiện. Tôi có thể kiện bất cứ ai.”

Cảnh sát sau đó đưa tôi một hồ sơ để ký tên vào. Số đồ đạc của tôi bị lấy đi rất nhiều, tôi biết là tôi phải yêu cầu để tất cả được trả lại cho tôi sớm nhất. Khi tôi nhìn thấy tờ giấy có các câu trả lời của tôi, tôi quyết định ký tên.

Khoảng 7 giờ tối hôm đó tôi được thả ra.

Về đến nhà, tôi dành thời gian hướng nội nghiêm túc. Tôi nhận ra rằng, sau nhiều năm thuận buồm xuôi gió, cộng với việc sản xuất rất nhiều tài liệu Đại Pháp một cách suôn sẻ, tôi đã quá hài lòng về những gì mình có thể làm được mà không ý thức được rằng bản thân đã bị rơi vào chấp trước tự mãn, tự cao, tự hài lòng mà từ đó thậm chí đã bỏ qua những cảnh báo về an toàn của Sư phụ.

Tôi không thể buông lơi việc sản xuất tài liệu nên nhanh chóng mua lại máy in và máy tính. Trợ Sư cứu độ chúng sinh là ưu tiên hàng đầu của tôi mà không có ai và không điều gì có thể ngăn cản tôi.

Tôi đã học được một bài học. Giờ đây tôi tập trung khi học Pháp. Chỉ thông qua việc tự đề cao tôi mới có thể cứu người và không làm Sư phụ thất vọng.

Qua nhiều năm tu luyện, tôi thể ngộ sâu sắc rằng nếu không có Sư phụ trợ giúp và khai sáng cho tôi liên tục, tôi không thể có được ngày hôm nay.

Không có từ ngữ nào có thể diễn đạt được lòng biết ơn vô hạn của tôi với Sư phụ.

Tôi chỉ có thể tiếp tục kiên định cải thiện, đề cao, làm tốt ba việc và xứng đáng là một đệ tử Đại Pháp.

Con xin cung kính cúi chào Sư phụ!


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2016/8/17332655.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/10/11/159499.html

Đăng ngày 16-11-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share