Bài viết của Nhất Túc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-6-2016] Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vào làm việc trong phòng tài vụ của một công ty dược phẩm. Tuy nhiên, khi tôi trở lại làm việc sau kỳ nghỉ thai sản, tôi đã bị giáng chức xuống vị trí của một công nhân bình thường trong nhà máy mà không có một thông báo nào. Tôi cho rằng nguyên nhân là do tôi thẳng tính, đối nhân xử thế không khôn khéo, tôi không nịnh nọt cũng không biếu tặng quà cho lãnh đạo (đây là điều phổ biến trong nhiều công ty ở Trung Quốc).

Mê lạc

Tôi thực sự mất tinh thần vì sự thuyên chuyển bất công này. Tôi đã khóc và lòng tôi đầy oán hận. Cùng lúc đó chồng tôi cũng vừa mới mất việc, còn mẹ chồng từ chối chăm sóc em bé giúp chúng tôi để chồng tôi có thể đi tìm việc làm. Đêm nào tôi cũng bị mất ngủ vì chuyện này.

Tâm trí tôi đầy những suy nghĩ bất hảo, tôi oán trách số mệnh tôi không tốt, tôi trách chồng tôi bất tài, tôi giận mẹ chồng tôi tàn nhẫn, tôi giận đồng nghiệp bợ đỡ nịnh hót, và tôi oán hận lãnh đạo ỷ thế hiếp người.

Sau khi trở thành một công nhân bình thường ở nhà máy, tôi trở nên khó tính, nói năng thô lỗ và còn mắng mỏ người khác. Tôi đã mang về nhà một số thuốc mà nhà máy sản xuất, cứ có cơ hội là tôi lấy, bất kể tôi có dùng đến hay không. Tôi không còn lịch sự với các đồng nghiệp nữa, mọi người rất ngại tôi. Tuy nhiên, trong tâm tôi lại vô cùng khổ sở vì đây không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.

Tôi đã bị mất phương hướng, dù tôi cố gắng vùng vẫy đến mức nào, tôi cũng không tìm thấy con đường của mình, không nhìn thấy tương lai của bản thân. Tôi giống như một người bị số phận ruồng bỏ cô đơn một mình trong đêm tối.

Tìm lại chính mình

Tháng 11 năm 1998, con trai tôi mới lên bốn tuổi, cháu bị sốt cao liên tục trong nhiều ngày mà không hạ. Tôi đã cho cháu uống loại thuốc tốt nhất mà tôi có thể lấy từ nhà máy, nhưng cơn sốt của cháu vẫn tiếp tục. Tôi đã rất lo lắng.

Một trong những đồng nghiệp đã khuyên tôi nên tìm kiếm một phương pháp chữa trị khác bởi thuốc men không thể giúp gì cho trai tôi được.

Một đồng nghiệp khác đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, và cho tôi mượn một cuốn “Chuyển Pháp Luân”, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Thực ra, trước đây một đồng nghiệp đã vài lần giới thiệu với tôi cuốn sách này rồi, nhưng tôi đã từ chối, thậm chí còn cười nhạo những người tu luyện. Tuy nhiên, lần này tôi đã mang cuốn sách về nhà.

Tôi bắt đầu đọc sách “Chuyển Pháp Luân” sau khi con trai tôi ngủ, tôi đã ngủ gật và nhìn thấy một Pháp Luân lớn. Tôi choàng tỉnh dậy và nhận ra đó là một giấc mơ sống động.

Cơn sốt của con trai tôi đã hết vào hôm sau, và cháu đã ngon miệng trở lại. Tôi kể với người đồng nghiệp về giấc mơ của mình. Cô ấy nói rằng tôi là người có căn cơ tốt, nhưng tôi không tin.

Từ khi sinh ra, con trai tôi đã luôn đau ốm, và tôi đã phải dành rất nhiều tiền cho việc chữa trị của cháu. Tôi rất vui vì cháu đã hồi phục nên tôi tiếp tục đọc cuốn sách.

Sau đó, đầu tôi đau đến mức như muốn vỡ ra. Tôi đã uống một liều thuốc rất mạnh, nhưng 5 phút sau tôi bắt đầu nôn mửa. Thật bất ngờ, cơn đau đầu đã biến mất và đầu óc tôi trở nên tỉnh táo khác thường. Cảm giác đó thật là kỳ lạ, tôi tin rằng tôi đã được thụ ích từ Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đã minh bạch rằng những điều cuốn sách nói đều là sự thật.

Chứng đau nửa đầu và bệnh dạ dày của tôi đã biến mất. Tôi kể lại những việc đã xảy ra cho đồng nghiệp và cô ấy nói rằng Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã quản tôi. Lần này tôi đã không bác bỏ lời của cô ấy hay nói lời bất hảo. Thay vào đó, tôi nhờ cô ấy mua cho tôi một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”.

Thay da đổi thịt

Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, tôi cảm thấy thân thể mình nhẹ nhàng hơn bao giờ hết, cảm nhận thấy tất cả các tế bào trong thân thể tôi đều vô cùng vui sướng. Đó là niềm vui xuất ra từ tận đáy lòng. Không có việc gì, không có người nào có thể ngăn trở được cảm giác hạnh phúc đó. Tôi nhìn trời thấy trời đẹp, nhìn đất thấy đất tốt, nhìn cỏ cây hoa lá cũng đều khả ái, nhìn thấy ai ai cũng thuận mắt.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cả thân và tâm của tôi đều có sự thay đổi to lớn, bản thân tôi còn cảm thấy khó tin chứ chưa nói đến những người xung quanh. Trong đầu tôi chỉ có Pháp Luân Công, tôi đã có Sư phụ, tôi đã có mục tiêu, tôi đã là đệ tử Pháp Luân Công

Tôi không còn oán trách ai nữa. Mâu thuẫn với mẹ chồng, lãnh đạo và đồng nghiệp như thể là những sự việc đã xảy ra trong kiếp trước, tôi đã quên hoàn toàn.

Sau này, mỗi khi các đồng nghiệp của tôi nói chuyện về Pháp Luân Công, họ đều giơ ngón tay cái lên biểu thị rằng Pháp Luân Công là tốt. Họ đều biết rằng Pháp Luân Công có thể thực sự thay đổi được con người từ bên trong.

Tôi có một đồng nghiệp, chồng của cô ấy là một cảnh sát đã từng tham gia bức hại các học viên và còn phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Đồng nghiệp của tôi đã nói với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt vì chính Pháp Luân Công đã cải biến tôi thành một người tốt.

Trước khi cuộc đàn áp khai màn, chồng tôi đã ủng hộ việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đã chứng kiến sự cải thiện về sức khỏe của tôi, và con trai chúng tôi không còn đau ốm nữa. Anh ấy đã nói rằng anh sẽ học Pháp Luân Đại Pháp sau khi anh ấy đi làm xa về. Tuy nhiên, anh ấy chưa bước vào tu luyện thì cuộc bức hại đã bắt đầu.

Bà Trương, người đồng nghiệp đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, sau này đã bị sa thải vì từ chối viết bản tuyên bố từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Từ đó, tôi đã mất liên lạc với các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác và tôi đã buông lơi tu luyện.

Tháng 5 năm 2001, bà Trương đã gọi điện cho tôi, bà nói rằng bà đã mơ thấy tôi bị rớt xuống. Tôi lập tức đi xe đến gặp bà, bà đã đưa cho tôi các kinh văn mới của Sư phụ và một số tài liệu giảng chân tướng về cuộc bức hại. Sau khi hiểu rõ chân tướng, tôi đã đến gặp thân nhân và bạn bè để giảng chân tướng cho họ. Tôi cần phải nói với thế nhân rằng Pháp Luân Công đã bị oan uổng, phải trả lại thanh danh cho Sư phụ của chúng tôi. Hàng ngày, sau khi con trai tôi đã đi ngủ vào buổi tối, tôi liền khoá cửa lại và đi ra ngoài giảng chân tướng, thỉnh thoảng tôi còn đưa cháu đi theo.

Sự thay đổi ở chồng tôi

Không lâu sau, chồng tôi thôi việc và trở về nhà. Anh ấy rất hoảng sợ khi phát hiện ra tôi đi phát tài liệu vào ban đêm và các cuốn sách nhỏ ở khu vực chúng tôi là do tôi phân phát. Anh ấy đã sợ chết khiếp và cố gắng ngăn tôi đi ra ngoài. Một đêm nọ anh ấy tỉnh dậy và không thấy tôi ở nhà, anh ấy đã đốt tất cả các cuốn tài liệu nhỏ và đĩa DVD còn lại ở nhà. Điều này đã gây ra một cuộc tranh cãi lớn giữa chúng tôi.

Lúc đó tôi đã không biết cách tu luyện và hướng nội tìm nguyên nhân của vấn đề. Tôi khinh thường anh vì sự nhát gan và vô ơn của anh. Sau đó anh thường xuyên đánh tôi, khiến người tôi bầm tím. Sau đó anh còn xé sách “Chuyển Pháp Luân”. Nhưng vô luận anh đã làm gì, tôi vẫn tiếp tục đi phân phát tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày, tôi quyết định nói chuyện nghiêm túc với anh ấy. Tôi bắt đầu bằng việc nói về sức khỏe của con trai chúng tôi đã hồi phục như thế nào sau khi chúng tôi tu luyện Đại Pháp. Anh ấy đã đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng anh ấy sợ bị bắt giữ.

Sau đó, tôi thường kể cho anh ấy nghe các câu chuyện về thiện ác hữu báo, về những người đã được thụ ích từ Đại Pháp, và giải thích những việc xảy ra đối với những người tham gia bức hại. Tôi cũng đọc một số đoạn Pháp trong sách Chuyển Pháp Luân và bật băng thu âm các bài giảng Pháp của Sư phụ cho anh ấy nghe. Dần dần anh ấy đã thay đổi.

Anh ấy bị đau cổ tay gần hai năm. Bệnh viện đã không thể chẩn đoán được nguyên nhân của bệnh, và uống thuốc cũng không giúp được gì. Tôi nghĩ đó là quả báo vì anh đã xé sách “Chuyển Pháp Luân”.

Tôi đã mua một chiếc máy tính cũ và một máy in để làm tài liệu Pháp Luân Đại Pháp ở nhà. Anh ấy đã giúp tôi vì anh biết một số kỹ năng khi còn làm ở một xưởng in. Anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiệt tình, vừa đóng sách vừa cắt xén. Có vài lần, anh đã đi đến nhà người họ hàng của tôi để giúp chuẩn bị các vật liệu vào 3 giờ sáng. Dần dần chứng đau cổ tay của anh đã biến mất lúc nào không hay.

Chồng tôi không học Pháp, không luyện công, nhưng tự nhận mình là một đệ tử Đại Pháp. Tôi nói với anh rằng anh cần học Pháp và luyện công để có thể trở thành một người tu luyện chân chính.


Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/6/13/329445.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/7/15/157823.html

Đăng ngày 18-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share