Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-7-2016] Một đêm, chiếc gối của tôi bị ướt sũng khi tôi tỉnh giấc từ một giấc mơ. Giấc mơ dường như rất gần với cuộc sống thực tế đến nỗi tôi có cảm giác như mình đã thực sự ở đó.

Có phải những giọt nước mắt không ngăn được của tôi là vì các sinh mệnh đã bị trận sóng thần khổng lồ đó tiêu hủy? Hay là bởi vì tôi đã không tinh tấn và có lẽ sẽ không thể đọc sách Chuyển Pháp Luân trong tương lai được nữa? Tôi cảm thấy Sư phụ vừa cho tôi một gậy cảnh tỉnh!

Hai đợt sóng thần

Khi cơn sóng thần ập đến, tôi đang ở nhà cùng với vợ và hai con của tôi, cũng là những người tu luyện Pháp Luân Công, còn có cả cha mẹ của tôi nữa. Chúng tôi sống trong một tòa nhà cao tầng. Tôi nhìn thấy cơn sóng thần khổng lồ đang tiến đến, che kín bầu trời và bao trùm cả trái đất. Tôi đóng tất cả các cửa sổ và cửa lớn, nhưng không có giọt nước nào tràn vào nhà tôi. Tôi nghĩ rằng nó đã qua.

Sau đó, tôi nhìn thấy cơn sóng thần thứ hai ập đến. Bầu trời hoang vắng và một bầu không khí khủng bố bao trùm trước khi cơn sóng thần đánh tới. Một cơn sóng lớn, cao hàng trăm mét, từ phía Bắc ập tới. Tôi đã nghĩ rằng tất cả những tòa nhà sẽ có thể bị xóa sổ.

Tôi bảo mọi người trong gia đình phát chính niệm. Tôi ngồi xuống và đả tọa và vợ tôi cũng ngồi xuống đối diện tôi. Cha của tôi không tu luyện Pháp Luân Công, nhưng có nhận thức tích cực về các nguyên lý. Ông ngồi xuống phía bên trái tôi. Mẹ tôi lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng tham gia cùng chúng tôi. Nhận thức của bà còn hời hợt, nhưng bà ý thức được tầm quan trọng của việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc vì Đảng đã bức hại Pháp Luân Công.

Cơn sóng thần nhấn chìm tòa nhà của chúng tôi nhưng không đánh vào nhà của tôi. Như thể là có một tấm chắn vô hình đang bảo vệ chúng tôi. Sau khi cơn sóng thần đi qua, chúng tôi xuống đường phố. Cả khu vực trong tình trạng hoàn toàn hỗn loạn – bùn, nước và tàn tích của những toà nhà ở khắp mọi nơi. Nhiều người đã chết.

Một cánh cửa đột nhiên mở và ba người đàn ông bước ra. Một người mang theo một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi có cảm giác như thể tôi vừa gặp lại một người vô cùng thân thiết. Tôi chạy lại và ôm chầm lấy anh.

Sau đó tôi nhìn thấy những đám mây ở phía chân trời rất xa và vô vàn những tia sáng. Chân trời có rất nhiều màu sắc rực rỡ và tràn ngập một bầu không khí từ bi ấm áp. Cảnh tượng giống như Phật quang đang chiếu rọi tất cả mọi thứ. Không ngôn từ nào có thể lột tả được những cảm xúc tuyệt diệu lúc đó của tôi.

Ở phía xa xuất hiện một sân khấu. Dường như Sư phụ đang ở trên sân khấu đó và một nhóm đông người ở phía sau đang lắng nghe Sư phụ giảng bài. Tuy nhiên, nội dung lại không giống với cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi cảm thấy rất buồn vì tôi biết mình có thể không còn được nghe những bài giảng trong Chuyển Pháp Luân nữa.

Thời gian chính là bây giờ

Các bạn đồng tu, thời gian còn lại của chúng ta là không nhiều. Tôi không biết liệu rằng những điều Sư phụ đã triển hiện cho tôi thấy trong giấc mơ là điều gì đó có thể xảy ra, hay điều gì đó đã xảy ra ở những trường không gian khác. Tôi biết chúng ta cần trân quý cơ duyên mà chúng ta đã chờ đợi hàng nghìn năm này.

Chúng ta cần học Pháp thật tốt và nỗ lực hết sức mình làm tốt ba việc. Đừng để Sư phụ từ bi của chúng ta, người đã chịu đựng vô vàn đau khổ cho chúng ta, phải thất vọng. Chúng ta không biết khi nào chúng ta không còn cơ hội được đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách tuyệt vời từ thiên thượng nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/13/331304.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/3/158086.html

Đăng ngày 15-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share