Từ Đại hội tâm đắc thể hội lần thứ năm trên mạng lưới cho các học viên tại Trung quốc
Bài một học viên tại tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 11-11-2008]

Kính chào Sư phụ, chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên Đại Pháp từ một thành phố lớn tại Đông Bắc Trung quốc. Trong nhiều năm các học viên đã bị kết án đi lao động cưỡng bức và bị giữ trong tù vì họ làm ‘ba điều’ để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.
Con số các học viên trong tù và thi hành bản án lao động cưỡng bức trong vùng này là luôn hơn 30 người. Bảy cho đến chín năm là bản án lâu nhất. Có khá nhiều người bị kết án một, hai, ba hoặc năm năm.

Khi chúng tôi đi viếng thăm gia đình các học viên bị bức hại, chúng tôi thấy rằng gia đình họ không hiểu các học viên và phát biểu rất nhiều lời giận dữ đối với họ, cả đối với Đại Pháp và Sư phụ. Họ nghĩ rằng sự khó nạn của họ là tạo bởi các học viên tu luyện Đại Pháp. Khi chúng tôi cố gắng nói cho họ nghe về sự thật của Pháp Luân Công và sự bức hại, họ không muốn nghe, từ chối sự giúp đỡ, trở nên giận, nói nghịch lại chúng tôi, và không muốn thấy chúng tôi. Họ xem các học viên như kẻ thù. Điều này làm chúng tôi cảm thấy buồn và hối tiếc.

Mỗi ngày chúng tôi cố gắng rất nhiều để cứu độ chúng sinh, nhưng những người trong gia đình chúng tôi lại không biết được sự thật. Phải chăng đó là một sự thiếu sót lớn trong sự tu luyện của chúng ta? Đã đến lúc chúng ta cần nói lên vấn đề này. Sau đây là các kinh nghiệm của chúng tôi mà chúng tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu và báo cáo với Sư phụ.

Tạo ra những điều kiện đúng đắn để giao tiếp dễ dàng với gia đình các học viên

Nhân ngày lễ và Tết chúng tôi đi viếng và mang đồ biếu cho gia đình các học viên bị bức hại để chúng tôi có cơ hội tiếp xúc với họ. Chúng tôi học biết điều mà họ đang nghĩ và có thể nói với họ sự thật về sự bức hại.

Nhất là vào các ngày Tết, chúng tôi mang đến cho họ gạo, bột và dầu ăn, và đưa tiền cho các gia đình trong hoàn cảnh kinh tế rất nghèo. Sau khi làm điều này nhiều lần, sự giao tiếp của chúng tôi đi từ chỗ chúng tôi không biết họ và họ không nói gì, đến chỗ họ nói lên sự hờn giận đối với chúng tôi và cuối cùng đến nói chuyện thành thật với chúng tôi.

Các cơ hội như vậy xuất hiện cho chúng tôi để cảm động lòng họ. Chúng tôi nói với họ đó là ĐCSTQ, không phải các học viên người thân của họ mà tạo ra sự khốn khó của họ. Họ chấp nhận rằng các học viên tất cả đều là người rất tốt. Chúng tôi nói với họ không phải là các học viên không lo cho gia đình nhưng mà là họ đang lo cho nhiều người và điều họ đang làm là cứu độ chúng sinh. Họ không làm điều gì xấu. Còn ĐCSTQ, chúng tôi nói rằng, họ không chỉ tham nhũng mà còn bắt bớ người tốt thay vì người xấu. Phải chăng các gia đình này đã đổ sự giận dữ của họ lên không đúng người?

Nhưng họ nói, “Nếu bạn ngồi ở nhà, họ có sẽ đến bắt bạn không? Chính là bạn tự đi tìm rắc rối!” Chúng tôi nói với họ rằng trong lúc Thế Vận Hội Bắc Kinh, hơn mười ngàn học viên đã bị bắt. ĐCSTQ cũng đến để bắt những người mà ngồi ở nhà. Họ nói, “Nếu ĐCSTQ không để cho bạn tập luyện, vậy thì bạn phải ngưng tập luyện. Tại sao chư vị lại đi nghịch với ĐCSTQ? Chư vị có thể thắng chúng không? Chư vị đi khắp nơi mỗi ngày treo bảng ‘Trời diệt ĐCSTQ! Ai trong chính phủ mà không đi bắt bạn.”

Chúng tôi cảm thấy rất buồn cho họ. Họ đã trở nên sợ đến chết sau khi trải qua vô lượng các phong trào chính trị của ĐCSTQ. Tinh thần méo mó của họ đã dẫn họ đến sự suy nghĩ vô lý tính. Đối diện với các tình trạng này, chúng tôi không may mắn hoặc nóng nảy. Đó không phải là một vấn đề mà chúng ta có thể sửa chửa trong một khắc, dù chúng tôi cảm thấy rất gấp gáp để cứu họ. Chúng tôi quyết định chỉnh sửa các quan niệm méo mó của họ.

Chứng thực Đại Pháp bằng hành động

Thân nhân các học viên tại đồng quê lại càng giận dữ. Nhất là vào mùa gặt hái, mà là mùa bận rộn của họ, họ hướng sự cay đắng của họ về các học viên thân nhân của họ. Tôi được biết một người vợ lớn tuổi của một học viên mà bị kết án bảy năm tù gặp khó khăn trong mùa gặt hái. Bà không thể gặt hái các bắp trồng trong miếng ruộng gia đình hơn 20 mẫu của bà một mình. Bà không đủ tiền để mướn người. Cả nếu bà có và đưa cho họ 50 hoặc 70 đồng mỗi ngày, bà cũng không tìm được ai một khi mùa gặt bắt đầu.

Khi bà mất hết hy vọng và tuyệt vọng, khoảng 20 học viên đã đến giúp bà. Chúng tôi hái xong tất cả bắp trong một ngày. Tuy vậy chuyển mang các bắp đến nhà bà trở nên một vấn đề lớn. Bà không thể tìm người hoặc xe cộ cả nếu bà có thể có phương tiện. Vì vậy các học viên trong cùng làng ngưng chính công việc họ và lái các xe thùng bốn bánh của họ đến để chuyển mang các bắp đến nhà bà. Các học viên mang đồ ăn trưa của họ và nước và dùng đồ ăn lạnh của họ trên ruộng. Họ cả không hụt thời gian phát chính niệm.

Trời thật lạnh vào tháng mười tại Đông Bắc. Nhưng các bạn đồng tu lấy khó khăn làm vui. Đến năm thứ ba, người vợ của học viên này quả thật cảm động điều mà chúng tôi đã làm và nấu đồ ăn nóng cho chúng tôi và ép chúng tôi đến nhà bà để ăn. Thật khó mà từ chối, vì vậy chúng tôi đi và để lại bánh mì, lạp xưỡng, v.v. đồ ăn mà chúng tôi mang theo để ăn trưa và chúng rất khó tìm nơi đồng quê, lại ở nhà bà.

Chúng tôi giúp bà liên tiếp bốn năm. Chúng tôi tự động giúp bà trong các mùa gặt. Mỗi năm gia đình bà là người đầu tiên trong làng mà xong gặt hái. Các học viên địa phương giúp các học viên trong khó khăn đầu tiên trước khi bắt đầu chính công việc của họ. Đôi lúc trời tuyết xuống trước khi họ xong công việc của họ trên chính ruộng vườn của họ. Người vợ của học viên này rất cảm động và nắm tay chúng tôi, không biết nói sao, mặt bà đầy nụ cười rạng rỡ. Bà không còn chống Đại Pháp hoặc than phiền về chồng bà. Điều chúng tôi làm đã làm cảm động cả làng. Tất cả dân làng đều rất cảm động. Nếu họ chính mắt không thấy điều đó, ai có thể tin như vậy?

Trong cái thế giới bị vật chất làm lũng đọan này, vẫn còn một nhóm người trong sạch và tốt lành giúp đỡ người khác mà không nghĩ đến thưởng. Cả các viên chức làng cũng nói, “Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt.” Trong thời gian chúng tôi làm việc nơi miếng ruộng của người học viên này, chúng tôi đi viếng thăm các gia đình trong làng trong lúc nghỉ ngơi, nói với họ sự thật về Pháp Luân Công và sự bức hại và giục họ thoái ĐCSTQ. Gia đình đầu tiên nói rằng họ đã thoái Đảng và gia đình thứ nhì nói rằng họ cũng sẽ thoái. Tại sao vậy? Các học viên địa phương nói với chúng tôi rằng các dân làng rất cảm động bởi hành động của chúng tôi nhiều năm vừa qua mà các học viên địa phương đã lấy cơ hội để làm sáng tỏ sự thật với dân làng từng gia đình một, và mọi người trong cả làng đều thoái ĐCSTQ.

Một cái làng lớn như vậy, mà mọi người đều thoái Đảng. Họ có cảm giác tốt đối với các học viên trong tâm họ. Một năm mới lại đến. Chúng tôi mang theo gạo, bột, và dầu ăn để đi viếng gia đình người học viên bị bức hại này như thường lệ. Bà nắm lấy tay chúng tôi và hỏi chúng tôi nhiều lần trong nước mắt là ai đã mua các đồ này. Bà nói chúng tôi phải nói với bà tên của họ để bà có thể trả lại họ tiền trong tương lai. Các học viên nói, “Xin đừng hỏi nữa. Họ không cho chúng tôi nói ra tên của họ và chúng tôi cũng sẽ không nói ra đâu. Xin bà chỉ nhớ là họ là học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đó là Sư phụ chúng tôi mà đã cho phép chúng tôi làm điều này.”

Bà khóc và cám ơn chúng tôi không ngớt. Chúng tôi có thể thấy rằng bà bây giờ hiểu được rằng cái nhóm người mà chồng bà thuộc về đó là tốt như vậy mà bây giờ bà tin rằng Đại Pháp là chân chính nhất.

Một nam học viên khác bị kết án bảy năm. Nhà ông ta ở rất xa thành phố và các học viên không có liên lạc được với ông. Ông bị ở trong một nhà tù xa thành phố trong năm năm. Chúng tôi không biết, và gia đình ông cũng không đi thăm ông. Một học viên đi làm sáng tỏ sự thật với các thân nhân của ông và được biết gia đình ông rất nghèo và nhà họ ở trong một trạng thái nghèo đến độ nó có thể rơi ra bất cứ lúc nào. Vợ ông sống với đứa con trai và nói rằng họ không dám ở nơi này khi trời mưa. Bà ta rất lo không biết làm sao với 10 mẫu lúa gạo phải gặt vào mùa thu. Các học viên nghe như vậy, và hơn 70 người trong họ tự nguyện đi đến nơi đó và gặt xong các lúa gạo trong một ngày. Các học viên mang theo các thức ăn trưa của họ và ăn trên ruộng.

Chúng tôi không mang theo đủ nước vì vậy chúng tôi kéo lên hai thùng nước từ giếng. Trời rất lạnh. Người vợ nhìn thấy chúng tôi và nói lặp đi lặp lại với chúng tôi rằng, “Phải chi tôi biết các bạn sớm hơn!” Chúng tôi nói với bà các sự kiện về Pháp Luân Công và sự bức hại và nói bà thoái ĐCSTQ. Bà nói bà chưa bao giờ đi theo các tổ chức ĐCSTQ. Chúng tôi nói với bà hãy nhớ, Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân Thiện Nhẫn là tốt. Bà nói bà tin rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt’ lần này từ nơi đáy tim của bà và ‘Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt’. Chúng tôi đi đến thăm bà trong lúc Tết. Bà nói với các học viên rằng khi bà hỏi mượn một số tiền từ hội đồng làng để sửa chữa nhà của bà, các viên chức làng nói với bà là họ bất kể gia đình Pháp Luân Công nghèo như thế nào.

Bà biết rằng cả gia đình các kẻ giết người và gia đình tội phạm vẫn được cho vay tiền và nhà của họ được sửa chữa. Gia đình bà là nghèo nhất và không ai giúp bà. Bà cố mượn tiền từ những người khác nhưng không ai muốn cho bà mượn vì họ sợ rằng bà không thể trả nổi. Các học viên nói với bà họ sẽ cố hết sức để giúp bà, cho dù họ không trong tình trạng kinh tế tốt.

Chúng tôi làm sáng tỏ sự thật với bà và đưa cho bà 500 đồng. Sau khi chúng tôi trở lại, chúng tôi chia sẻ với các học viên khác và sau đó cho tiền bà. Chúng tôi cho hơn 7,000 đồng. Điều này làm cho toàn đại gia đình của bà thay đổi quan niệm của họ đối với Đại Pháp và họ than phiền ít hơn đối với người chồng bị bức hại của bà. Ngày mà chúng tôi đến nhà bà để giúp gặt hái lúa gạo của bà, một người đàn ông khoảng 40 tuổi đứng gần đó nhìn chúng tôi làm việc trong một thời gian lâu. Ông không nói điều gì. Một học viên nói chuyện với ông ta và biết rằng ông ta trước đó tập luyện Đại Pháp, nhưng sau này ông bị giam và ngộ trên con đường sai.

Trong cuộc nói chuyện, chúng tôi biết rằng ông có nhiều sự hiểu lầm. Sau khi chúng tôi xong công việc, một số chúng tôi đi đến miếng ruộng của ông để chia sẻ với ông trong khi giúp ông làm việc. Ông nghe và thình lình ông hiểu ra. Ông nói, “Trước đây tôi chỉ nghe điều ĐCSTQ nói và tôi không có liên lạc với các học viên. Tôi bị gạt. Sau khi nghe chư vị, bây giờ tôi hiểu ra sự thật.” Ông rất xúc động và hỏi chúng tôi về các sách Đại Pháp. Ông nói ông muốn tu luyện lại. Gia đình của ông cũng biết được sự thật và rút khỏi ĐCSTQ.

Một nam học viên khác bị bức hại đến chết, để lại một người vợ 42 tuổi và một đứa con gái 15 tuổi. Vợ ông thất nghiệp. Các học viên giúp bà ta ma chay và chuẩn bị áo quần cho người chết với chính tiền của họ. Trước ngày Tết, một học viên mà có cơ sở làm ăn đã mua một số áo quần mới cho gia đình và đứa trẻ và cũng cho họ một số tiền. Trước khi lục cá nguyệt bắt đầu, ông gửi tiền để trả tiền học cho đứa bé và nói với họ, “Xin hãy cẩn trọng. Con của bà là con của bạn đồng tu Đại Pháp của chúng tôi. Chúng tôi sẽ ủng hộ gia đình cho đến khi nó học xong.”

Người vợ của học viên này rất dè dặt. Nhưng bây giờ bà đã phục hồi sự đau đớn sau cái chết của chồng bà và sự bất thông cảm Đại Pháp. Bà đã đạt được tự tin và nói, “Tôi sẽ tiếp tục thu thập chữ ký và sẽ nộp một đơn kiện nhân danh chồng tôi cho đến khi công lý được phơi bày.” Qua sự giới thiệu của bà, chị và mẹ bà bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi cũng chăm sóc đến các con trẻ của các học viên bị giam và cung cấp sự giúp đỡ họ những điều họ cần.

Nơi đây tôi chỉ đưa ra một số ví dụ. Có quá nhiều sự kiện mà không thể kể ra hết. Hiện nay, tất cả các gia đình các học viên bị bức hại trong vùng chúng tôi đều biết sự thật và xem các học viên chúng tôi như người gia đình của họ. Chúng tôi rất thuận hòa và họ cởi mở tâm họ với chúng tôi. Nếu có khó khăn gì, họ biết họ có thể đến chúng tôi để giúp đỡ. Họ nói, “Chư vị còn tốt hơn thân nhân chúng tôi.”

Khi chúng tôi đến để giúp đỡ mùa gặt hái, một số gia đình nấu thịt và gửi nó đến chúng tôi trên ruộng. Các gia đình này thường đi thăm các học viên trong nhà tù và không than phiền về họ. Họ cho thấy sự lưu ý và chăm sóc. Khi các học viên trong tù nhìn thấy sự thay đổi nơi thân nhân họ, họ rất cảm động và chính niệm của họ trở nên mạnh hơn và họ càng kiên định trong sự tu luyện. Họ làm rất tốt trong tù. Họ học thuộc lòng Pháp, phát chính niệm, và khuyên các tù nhân thoái ĐCSTQ.

Các học viên được thả ra từ nhà tù tất cả rất tinh tấn trong tu luyện. Qua kinh nghiệm, chúng tôi biết rằng trong quá trình các học viên Đại Pháp đã thăng tiến, gia đình các học viên và thế nhân đã hiểu sự thật và như vậy đã được cứu; và các học viên mà đã rời Pháp đã trở lại tu luyện. Bất kể bao nhiêu khó nạn các học viên trong tù chịu đựng, họ rất đáng khen. Chúng tôi cũng hiểu rằng chỉ có Sư phụ khả kính của chúng ta và Đại Pháp đại uy đức mới có uy lực để thăng tiến các đệ tử và thay đổi nhóm chúng sinh quý báu này. Như lời Sư phụ dạy trong “Lời khuyên cẩn trọng”(“Cautionary Advice”) trong Tinh Tấn Yếu Chỉ: “Nếu mỗi người trong chư vị có thể hiểu được Pháp từ thâm tâm chư vị, đó thật là sự biểu lộ của Pháp mà uy lực vô biên –sự tái xuất hiện của Phật Pháp vô tỷ nơi nhân thế!”

Đến đây, có học viên khác có thể hỏi, “Phải chăng tất cả chư vị có rất nhiều tiền? Chư vị cần bao nhiêu tiền để làm nhiều việc như vậy?” Không, không phải vậy. Chúng tôi làm các điều từ trái tim của chúng tôi, như vậy chúng tôi có thể làm chúng tốt. Nhiều học viên chúng tôi không có công ăn việc làm thông thường. Họ làm những việc làm bất thường. Họ dùng tất cả tiền thu được của họ để làm các dự án Đại Pháp. Một số học viên sống bằng mì gói và rất ít dùng bữa ăn thông thường. Họ dùng tiền dành dụm được để chứng thực Đại Pháp.

Một học viên, một thầy giáo về hưu, không mua trái cây hoặc thịt và rất ít mua đồ mặc mới. Bà để tất cả tiền hưu của bà làm việc chứng thực Đại Pháp. Còn một cặp vợ chồng về hưu khác sống trên rau cải mặn và rất ít mua đồ ăn tươi. Nhưng mỗi khi có dự án Đại Pháp, họ cho tiền rất rộng rãi. Một học viên khác làm công việc thường và lãnh 37 đồng. Ông ta dùng 30 đồng cho các chương trình Đại Pháp trong khi chỉ còn lại 7 đồng để sống. Một học viên vá tất của ông để lại có thể dùng chúng. Ông nói không ai nhìn thấy tất trong đôi giày.

Khi chúng tôi cần tiền làm dự án Đại Pháp, họ cho rất rộng rãi. Một số học viên mà cả gia đình tập luyện Đại Pháp sống trong những ngôi nhà rách rưới nhưng dùng những số tiền to lớn từ đất đai của họ để chứng thực Đại Pháp. Và các học viên mà có cơ sở làm ăn lại càng hy sinh nhiều hơn nữa. Qua việc học Pháp, các học viên biết được điều gì quan trọng nhất mà chúng tôi phải làm hiện nay. Vì vậy hiệu quả rất xuất sắc.

Như lời Sư phụ dạy trong “Thâm hiểu hơn” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ: Nếu chư vị có thể thành công trong sự tự thăng tiến như vậy, điều mà chư vị làm sau đó, với một tâm trong sạch, sẽ là tốt nhất và thần thánh nhất.

Chúng tôi hy vọng rằng các học viên sẽ chăm sóc và cứu độ thân nhân của các học viên bị bức hại. Họ là những người mà chúng ta phải cứu độ trước nhất.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/11/11/189140.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/11/24/102493.html
Đăng ngày 18-5-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share