Viết bởi Quế Hồng, một học viên tại vùng thôn quê
[MINH HUỆ 13-04-2009] Tôi là một học viên mới và mới tập luyện Đại Pháp được gần hai năm. Một trong những người bà con của tôi đã giúp tôi đắc Pháp.
Tôi đã từng tập một môn khí công giả trước đó. Kết quả là, cơ thể tôi đã bị chiếm hữu bởi một linh thể tà ác mà đã khiến cuộc sống của tôi giống như là địa ngục trần gian. Tôi đã đến một ngôi chùa và nhờ một hòa thượng giúp đỡ tôi. Ông ta nhìn tôi và thấy mặt tôi xám xịt, và hai mắt của tôi không thể mở được. Ông ta nói ngay rằng: “Cô phải đi thôi. Tôi không cứu cô được đâu.” Không còn cách nào khác, tôi đành trở về nhà và chờ chết. Tôi thậm chí là đã viết xong di chúc của tôi.
Khi tôi không còn lối thoát, người nhà chồng tôi đã đưa tôi về nhà, bất chấp tôi đã đối xử với họ lạnh nhạt trước đó. Họ cho tôi nghe bài giảng của Sư Phụ. Những đồng tu trong làng đứng quanh tôi và phát chính niệm. Họ dạy tôi học các bài công pháp và bảo tôi đọc Chuyển Pháp Luân. Sư Phụ đã vớt tôi lên từ địa ngục. Một tháng sau, linh thể mà đã chiếm hữu tôi trong hơn 20 năm rời đi và tất cả mọi bệnh tật của tôi được tiêu trừ. Tôi đã có một cuộc sống mới. Tôi biết ơn Sư Phụ vô cùng vì Người đã cứu sống tôi. Tôi chỉ muốn làm tốt ‘ba việc’ trong tiến trình chứng thực Pháp. Tôi sẽ kể câu chuyện của tôi cho bất cứ ai mà tôi gặp và tôi cũng sẽ giúp những người hàng xóm của tôi thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới.
Vào tháng 01 năm 2009, cha của tôi, người mà đã 82 tuổi phải vào bệnh viện thành phố Đại Liên vì bệnh ung thư dạ dày và ung thư phổi. Cha của tôi và mẹ ghẻ của tôi đã từng rất hung dữ với em trai và em gái tôi (những người con gái trong gia đình bị bắt phải lấy những người đàn ông già hơn nhiều từ khi họ còn trẻ; người em út phải đi ở với gia đình khác; và người em trai tôi không bao giờ có được tình thương từ người cha). Tôi muốn giải quyết những sự thù hận đó với lòng từ bi mà tôi tu luyện được trong Đại Pháp. Tôi luôn luôn tốt với họ bất chấp cảm giác trước đây của tôi như thế nào, cho nên tôi đã tới bệnh viện để chăm sóc cho cha tôi.
Tôi ghé sát vào tai của cha tôi và dạy ông đọc thật chậm từng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp Hảo.” “Chân Thiện Nhẫn Hảo.” Lúc đó, một phép lạ thình lình xảy ra. Cha của tôi đọc rõ ràng và mặt ông sáng sủa hẳn ra, không còn tỏ vẻ đau đớn nữa. Nó làm những người xung quanh bị sốc. Do đó tôi đã dạy tất cả những bệnh nhân trong phòng bệnh nhắc lại những chữ này và nói với họ về kinh nghiệm cá nhân của tôi. Tôi đã có 12 bệnh tật khác nhau trước đó, bao gồm đột quỵ, huyết áp thấp và những bệnh khác. Khi những căn bệnh này bộc phát, tôi đã không thể đứng hay là nằm, và như sống trong địa ngục. Giờ đây tất cả những vấn đề đó đã qua đi. Tôi cũng nói với họ về việc ĐCSTQ đã lừa dối như thế nào và “Trời sẽ hủy diệt ĐCSTQ.” Tôi giúp tất cả bệnh nhân và người nhà của họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.
Khi tôi nói chuyện với một cụ già, người mà gần bằng tuổi cha tôi, ông ấy lắc đầu để dừng tôi lại. Ông ấy có bốn người con là các viên chức của ĐCSTQ. Người con trai cả của ông ấy chỉ vào tôi: “Chị có biết tôi là ai không? Nếu tôi gọi điện cho em trai tôi, nó sẽ bắt giữ chị ngay. Chị sẽ phải ở tù 10 năm.” Anh ta từ chối nghe tôi nói, bất chấp tôi nói như thế nào. Vào lúc đó, tôi thấy tim mình đập nhanh hơn. Tôi tự nhủ rằng đừng có sợ. Sợ hãi là một con quỷ và tôi phải vượt qua nó. Vào buổi tối, người em trai của anh ta tới để trông nom cho bố anh ta. Anh ta tiến đến giường của cha tôi và cố gắng nói chuyện với tôi. Hai tay tôi run lên bần bật. Vào ban đêm, tôi không ngừng phát chính niệm để loại trừ sự can nhiễu từ tà ác. Tôi liên tục đọc những bài thơ của Sư Phụ như: “Việc gì phải sợ”, “Sư đồ ân”, “Uy đức” và nhiều nữa.
Ngày hôm sau, gia đình người cảnh sát đó biết được chúng tôi chuẩn bị xuất viện. Sáng hôm đó, có những cảnh sát mặc thường phục đi lại trong bệnh viện. Tôi nhìn ra bên ngoài và thấy một xe cảnh sát đỗ ngay cạnh chiếc xe mà chúng tôi đã thuê. Tôi vào phòng vệ sinh, và một cảnh sát mặc thường phục theo sát tôi. Tôi khá lo lắng và không biết phải làm sao. Tôi nhẹ nhàng nói với người đi cùng mẹ ghẻ của tôi: “Nếu tôi có mệnh hệ nào, đừng có sợ. Đừng nói với cha tôi điều gì cả.” Tôi cầu xin Sư Phụ giúp đỡ tôi. “Dẫu có chuyện gì xảy ra, ta phải đưa cha ta về đến nhà để đón năm mới. Tà ác không thể động đến ta được”, tôi thầm nghĩ. Rồi tôi có một ý nghĩ khác: “Có một bệnh nhân mới trong phòng bệnh sáng nay. Ta phải nói với người đó về những chữ mầu nhiệm này mới được.” Tôi đã sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ. Làm ngơ trước sự có mặt của gia đình người cảnh sát đó và những cảnh sát ở xung quanh, tôi tiến đến người bệnh nhân mới đó và nói với anh ta rằng hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”,“Chân Thiện Nhẫn Hảo”, và điều đó sẽ mang lại may mắn cho anh ấy. Tất cả mọi người trong phòng đều câm lặng và không nghe thấy một tiếng động. Tôi bèn phát chính niệm: “Sư Phụ, xin giúp đỡ con. Hãy giữ cho tà ác bất động.” Tôi đưa cha tôi rời khỏi căn phòng. Khi chúng tôi ra đến xe, cảnh sát cũng ập đến. Họ bắt đầu đi theo xe chúng tôi. Tôi đọc lớn:
Đại Pháp chẳng ly thân,
Trong Tâm: Chân Thiện Nhẫn;
La Hán nơi cõi người,
Quỷ thần sợ mười phần.
(“Uy Đức”, Hồng Ngâm)
Vài phút sau, tôi nhìn lại thì đã thấy không còn xe cảnh sát ở đằng sau. Tôi biết rằng Sư Phụ đã trợ giúp tôi.
Về đến nhà, mẹ ghẻ của tôi cố gắng đưa tôi một số tiền lớn, những tôi đã từ chối. Tôi nói với bà ấy rằng tôi chỉ làm điều gì mà tôi nên làm thôi. Tôi đã giúp gia đình tôi thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Mẹ ghẻ tôi rất cảm động và nói với tôi rằng bà ấy có thể giúp một vài người thoái ĐCSTQ. Dường như mẹ ghẻ của tôi cũng đã được cứu độ. Những sự oán giận của chúng tôi trong cuộc đời này đã bị xóa bỏ vĩnh viễn. Bà ấy đã từng chống lại việc tôi tập Đại Pháp. Giờ đây sự tốt bụng của tôi đã đánh thức lương tâm của họ. Chính Sư Phụ đã giúp tôi thay đổi bà.
Sư Phụ, xin hãy yên lòng. Con sẽ làm tốt hơn trên con đường tu luyện của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/3/30/198072.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/4/13/106462.html
Đăng ngày 22-04-2009; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.