Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-10-2014] Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998, tôi đã trải nghiệm nhiều thay đổi tích cực trong cuộc sống và thế giới quan của mình.

Báu vật bất ngờ

Thời tôi còn là thực tập sinh y khoa vào năm 1998, hầu hết các giảng viên đều khóa ngăn kéo bàn của họ trong lớp học. Một giảng viên đã không làm vậy và do quá tò mò nên chúng tôi đã mở ngăn kéo của ông. Khi nhìn thấy một cuốn Chuyển Pháp Luân trong ngăn kéo, các sinh viên khác đã mất hứng thú.

Tuy nhiên, tôi đã cầm cuốn sách và bắt đầu đọc. Khi vị giảng viên đi vào và trông thấy tôi, ông nói: “Thầy sẽ cho em mượn nó.” Tôi đọc Chuyển Pháp Luân một lượt và ấn tượng sâu sắc với lời giảng của Sư phụ trong phần “Khí công là văn hóa tiền sử.” Tôi nghĩ: “Tác giả cuốn sách thật uyên bác. Sao ông ấy biết nhiều như vậy, kể cả những điều đã xảy ra rất lâu từ trước?”

Khi tôi cố trả lại cuốn sách, thầy giáo đã nói: “Em có thể giữ nó nếu muốn.” Tôi mừng rỡ đồng ý. Khi tiếp tục đọc sách, tôi nhận thấy có điều tuyệt vời nào đó đã xảy ra và thế giới quan của tôi đã thay đổi.

Trong quá khứ, tôi luôn rất bi quan và tiêu cực do thể trạng sức khỏe kém kinh niên của mình. Hiện tại, tôi vui vì có thể nhìn thấy mặt tốt trong mọi việc và thế giới của tôi đầy màu sắc. Khoảng mười ngày sau, thầy giáo đã hỏi tôi có muốn học các bài công pháp không và tôi nói mình muốn. Mãi về sau, tôi nghe được từ các học viên khác rằng thầy giáo đã miêu tả tôi giống như một học trò hăm hở tìm thầy.

Vào thời điểm đó, cựu thế lực đã sử dụng những người khác để can nhiễu tôi. Các bạn cùng lớp đã thuyết phục tôi ngừng tu luyện và nói: “Có phải vì cậu đang cô đơn? Chúng tớ sẽ đưa cậu ra ngoài cho vui.” Tôi đã đáp: “Không, tôi thực sự nghĩ rằng môn tu luyện này là tốt.” Tin này thậm chí còn lan tới cả hiệu trưởng của tôi. Thầy nói với tôi: “Trò vẫn còn trẻ. Môn tu luyện này tốt nhưng trò có thể tập luyện nó về sau.” Tôi đáp lại: “Em sợ mình sẽ không có cơ hội nếu chờ đợi.”

Một tháng sau khi đắc Pháp, tôi có một giấc mơ mà tôi thấy được rất nhiều người đang chạy bộ trên đường tập. Tất cả họ đều kiệt sức nhưng vẫn tiếp tục chạy. Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi: “Ngươi thấy đấy, các học viên Pháp Luân Công phải chịu đựng điều này. Ngươi vẫn muốn tu luyện sao?” Tôi kiên quyết trả lời: “Tất nhiên.”

Không lâu sau, tôi có một giấc mơ khác. Lần này tôi trông thấy nhiều người đang bị giam trong một cabin nhỏ. Cảnh này gắn kèm theo một niệm: “Điều này sẽ xảy ra với ngươi nếu ngươi vẫn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công. Ngươi vẫn muốn tu luyện chứ?” Tôi trả lời chắc chắn: “Muốn!”

Trở lại chỉnh thể

Sau khi tốt nghiệp vào đầu năm 1999, tôi định cư ở vùng ngoại ô thành phố. Tôi giúp anh trai kinh doanh và đã mất liên hệ với các đồng tu. Việc kinh doanh khiến tôi liên tục bận rộn và tôi bắt đầu dành ít thời gian hơn cho việc học Pháp và luyện công.

Tuy nhiên, tôi vẫn coi bản thân là một học viên Đại Pháp, tự nhủ: “Hằng ngày mọi người đều lo nghĩ về cuộc sống bận rộn của họ, chìm trong ảo tưởng. Là người hiểu ý nghĩa sinh mệnh, tôi phải tu thành. Nếu không thì cũng đồng dạng như họ.” Nhưng tôi đã không nhận ra rằng vào lúc đó, bản thân đã nuôi dưỡng một chấp trước vào tình rất lớn đối với gia đình và việc kinh doanh của mình. Tôi đã kiếm tiền dễ dàng vì nhiều người thích kinh doanh cùng tôi.

Vào tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Bận bịu với việc kinh doanh, tôi hiếm khi đọc báo và xem TV, do vậy tôi đã không biết về cuộc đàn áp. Một ngày, tôi đã đem theo một cuốn Chuyển Pháp Luân theo mình tới chợ, định học Pháp vào buổi chiều khi có ít người ở đây.

Chủ gian hàng bên cạnh kêu lên: “Ồ, sao cậu dám đọc quyển sách đó? Nó không tốt.” Tôi đáp lại: “Vô lý! Làm sao mà nó có thể là xấu được khi nó dạy người ta làm điều tốt? Ông hãy tự đọc nó đi.” Ông ấy lấy quyển sách, đọc nó một lúc và trả lại tôi khi có một vị khách đến. Ông đã không nói gì sau đó.

Cha tôi nghiện cờ bạc và thường xuyên hỏi tôi tiền. Tôi không thích việc này và thậm chí đôi khi sẽ giận dữ từ chối ông. Một lần, khi ông đang xem tivi tại nhà, tôi nhận thấy ông đang lẩm bẩm và giễu cợt. Tôi thoáng nghe thấy TV đang vu khống Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không để tâm, nghĩ rằng vấn đề chỉ liên quan đến những người đã không học Pháp tốt.

Khi trở về thị trấn của mình vào năm 2004, các bạn cùng lớp đã hỏi tôi: “Cậu vẫn còn tu luyện Pháp Luân Công à?” Tôi đáp lại: “Đương nhiên.” Họ bảo tôi rằng các phương tiện truyền thông đã lên án môn tập rộng rãi. Tôi từ chối tin vào những gì đang diễn ra, rằng các thế lực tà ác đang bức hại và bịa đặt về Đại Pháp. Giờ đây tôi cuối cùng đã hiểu: cựu thế lực đang cố gắng ngăn tôi trợ Sư Chính Pháp và loại bỏ tôi!

Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi và điểm hóa cho tôi trong một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, tôi đứng trên ban công nhà mình. Một cơn lốc thổi qua, kèm theo rất nhiều lá rơi. Những chiếc lá này đến từ đâu? Nhìn lên trên, tôi thấy các lá đó rơi từ trên trời xuống. Lúc này, tôi thấy Sư phụ đang mỉm cười với mình. Khi thức dậy, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang bảo tôi quay trở về nguồn cội của mình.

Nhờ sự an bài của Sư phụ, tôi sau đó đã tìm thấy nhà của một đồng tu – người đã giúp tôi cập nhật tình hình. Cô ấy bảo tôi về việc giảng chân tướng, giúp mọi người thoái xuất ĐCSTQ và tầm quan trọng của việc phát chính niệm.

Tôi đã thoái khỏi ĐCSTQ với tên thật và xem các video thông tin tại nhà cô ấy. Tôi đã nhìn thấy các đồng tu tại Quảng trường Thiên An Môn đang chống lại sự bất công đối với Đại Pháp và Sư phụ. Giọng một đồng tu nam rất to, làm lay chuyển cả trời đất. Tôi đã rớt nước mắt vì sự dũng cảm của họ và nghĩ: “Sao tôi lại hồ đồ như vậy? Nếu biết về điều này sớm hơn, tôi cũng sẽ đi!”

Đề cao tầng thứ khi phối hợp với các đồng tu

Sau đó, tôi đến điểm sản xuất tài liệu địa phương để giúp đỡ, thầm hạ quyết tâm nỗ lực gấp đôi và làm tốt hạng mục.

Ban đầu, vì tôi muốn bù đắp cho thời gian bị mất và làm mọi việc suôn sẻ nên tôi có thể phối hợp với học viên A. Tôi có thể chủ động nhận và hoàn thành các nhiệm vụ, điều này khiến đồng tu A rất vui. Nhưng dần dần chúng tôi bắt đầu có những xung đột. Theo như lời đồng tu A: “Sau khi học cách sửa chữa thiết bị và làm nhiều việc hơn, bạn đã trở nên kiêu ngạo và muốn làm mọi việc theo cách của bạn. Lúc đầu bạn tốt hơn thế.” Lúc đó, tôi đã không tin rằng mình có lỗi như vậy.

Sau khi tiếp tục nghe những lời bình luận tương tự từ học viên A, tôi tự hỏi: “Có phải mình thực sự có vấn đề?” Tôi nghiêm túc kiểm điểm bản thân và phát hiện rằng đúng là như thế. Sau đó tôi đọc vài bài viết chia sẻ kinh nghiệm trên trang web Minh Huệ, trong đó các học viên nói về việc giữ khiêm tốn. Tôi nhận ra rằng mình cũng nên khiêm tốn.

Tuy nhiên, xung đột giữa chúng tôi vẫn không được giải quyết mặc dù tôi đã có nhận thức mới. Theo thời gian, sự căng thẳng bùng phát với cường độ ngày càng tăng, tới mức mà chúng tôi không thể hợp tác với nhau được nữa. Dù sao đi nữa, chúng tôi cũng hiểu rõ rằng chúng tôi ở cùng một nơi để hợp tác, hoàn thành tốt hạng mục này và trợ Sư Chính Pháp. Do vậy, vào mỗi lần, mặc dù không phục nhau nhưng chúng tôi sẽ cố kìm chế và tiếp tục làm việc.

Sau khi bình tĩnh lại, chúng tôi đã trao đổi về những điều trên. Chúng tôi đều đồng ý rằng cựu thế lực đang cố gắng chia tách chúng tôi và cản trở công việc của chúng tôi. Không may, mỗi lần như vậy chúng tôi đều chỉ ra lỗi lầm của nhau. Mỗi khi tôi nói về tất cả sai lầm của A, A cũng sẽ vạch ra các lỗi lầm của tôi. Cuối cùng, việc này trở nên tệ hơn và biến thành một trận cãi vã, vì chúng tôi đều cứng đầu và không muốn lùi bước.

Chúng tôi đã không chiểu theo chỉ dẫn của Sư phụ về việc hướng nội. Sau đó tôi đã nhận ra: “Nếu điều này vẫn tiếp diễn, chẳng phải tầng thứ của chúng tôi vẫn không thay đổi? Điều đó không chấp nhận được, tôi phải đề cao tâm tính của mình.” Học viên A để ý thấy rằng tôi đã cố gắng hướng nội bất cứ khi nào chúng tôi có vấn đề, do vậy cô cũng xem xét lại bản thân.

Hai năm trước, học viên B, cũng là một người sản xuất tài liệu chân tướng đã đề nghị chúng tôi hỗ trợ kỹ thuật. Kết quả là chúng tôi đã bắt đầu liên lạc với nhau thường xuyên hơn. B rất trung thực nhưng lại thích đối lập với mọi người. Ông ấy sẽ chọc vào thiết bị với những công cụ sửa chữa của mình và phát biểu ý kiến bừa bãi mặc dù thiếu hiểu biết. Dù liên tục bực mình, tôi vẫn thường xuyên có thể nhẫn chịu ông nhưng sẽ phàn nàn về lỗi lầm của B trên cả đường về nhà.

Sau đó tôi nghĩ: “Nếu tôi có thể giữ bình tĩnh trước sự có mặt của B thì nó sẽ giúp tôi đề cao tầng thứ tu luyện.” Sau này, tôi đã cố gắng tập trung vào những mặt tốt của B. Bên cạnh việc giỏi hợp tác với người khác, B cũng rất sẵn lòng giúp đỡ người khác, thậm chí dù chỉ là một yêu cầu nhỏ mà không phàn nàn gì. Ông cũng rất kiên định tín Sư tín Pháp. Cuối cùng tôi đã có thể cười thanh thản, thậm chí ngay cả sau khi B mâu thuẫn với tôi. Tôi đã đề cao tầng thứ của mình, B cũng tu bỏ đi rất nhiều thói quen xấu của mình.

Thực tế, Sư phụ có thể nhìn thấy các chấp trước của chúng ta và phơi bày chúng ra theo thứ tự để giúp chúng ta nhận ra và loại bỏ chúng. Cách đây không lâu, một học viên khác đã thu xếp gặp tôi vào buổi sáng để nói về mối quan hệ đúng mực giữa nam và nữ. Những lời của cô rất khắc nghiệt và cô ấy từ chối lắng nghe giải thích của tôi. Quá mức chịu đựng, tôi tranh luận quyết liệt với cô. Cô ấy cũng không chịu nhượng bộ và thậm chí lời nói của cô trở nên gay gắt hơn.

Sau khi trở về nhà, tôi vẫn còn tức giận và mất bình tĩnh. Những tà linh trong các không gian khác đã lợi dụng điểm yếu của tôi và gia tăng chấp trước của tôi vào sự bất bình và xung đột. Suốt buổi chiều tâm trí của tôi tràn đầy sự oán hận đối với học viên này, liệt kê các lỗi của cô và nghĩ về việc làm thế nào để đáp trả cô ấy.

Tất cả những điều này đã đi qua đầu tôi khi tôi đang in những thông điệp giảng chân tướng trên các tờ tiền giấy và tôi bắt đầu cảm thấy không khỏe. Cuối cùng, khi có vấn đề với máy in, tâm trí tôi đột nhiên minh bạch. Tôi nói với Sư phụ: “Con biết mình đã sai. Đó không phải là biểu hiện của chấp trước vào tâm oán hận và tâm tranh đấu sao?”

Thậm chí dù biết mình sai, tôi vẫn không thể kiểm soát tư tưởng của bản thân. Tới lúc chuẩn bị phát chính niệm vào 6 giờ tối, tôi đã thực sự tức giận đến nỗi khiến tâm bị tổn thương. Tôi chắp tay lại thầm xin Sư phụ: “Những chấp trước oán giận và tranh đấu không phải là của con. Con không muốn chúng. Sư phụ, xin Ngài giúp con loại bỏ chúng.”

Sau khi kết thúc, toàn bộ cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Dù điều này xảy ra sáng nay nhưng cảm giác giống như đã trải qua lâu rồi, tôi bất động tâm. Cảm tạ Ngài, Sư phụ và con xin lỗi vì làm Ngài phải lo lắng!

Trên đây là thể hội cá nhân của tôi. Xin các đồng tu từ bi chỉ ra bất cứ điều gì chưa đúng. Xin cảm ơn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/28/299528.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/15/146874.html

Đăng ngày 28-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share