Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-10-2014] Trong khi đang đi xe buýt về từ nhà em gái tôi vào ngày 10 tháng 06 năm nay, tôi đột nhiên cảm thấy một áp lực kỳ lạ trong lồng ngực. Tôi đã ho ra rất nhiều máu đen đặc.

Khi tôi ho, tôi có thể cảm nhận được lượng máu đó xuất ra từ ngực của tôi, chứ không phải là từ cổ họng. Đây là một triệu chứng điển hình của bệnh lao. Ngay lập tức tôi diệt trừ ý niệm rằng có điều gì đó không ổn và tôi đã phát chính niệm một thời gian dài. Tuy nhiên, vì tôi không xác định được nguyên nhân căn bản nên không có thay đổi gì đáng kể. Trên thực tế, tình hình còn trở nên tồi tệ hơn, và tôi bắt đầu nôn ra ngày càng nhiều máu.

Khi tôi bắt đầu hướng nội, tôi đã sốc khi tìm thấy rất nhiều tâm chấp trước: tâm hiển thị, tâm hoan hỉ, tâm tật đố, không chấp nhận những lời chỉ trích, các tâm chấp trước vào sắc dục, tiền bạc, và nhiều tâm khác.

Tôi bắt đầu học thuộc Pháp:

Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi bảo hộ học viên khỏi bị thiên sai. Bảo hộ thế nào? Chư vị làm một người tu luyện chân chính, Pháp Luân của chúng tôi [sẽ] bảo hộ chư vị. Gốc của tôi gắn trên vũ trụ, ai có thể động tới chư vị, người ấy có thể động đến tôi; nói thẳng ra, người ấy có thể động đến vũ trụ này. Lời tôi nói nghe rất huyền hoặc, sau này chư vị học lên, chư vị sẽ tự rõ. Còn có những điều khác, cao quá nên tôi không thể giảng nói. Chúng tôi diễn giảng rõ từ nông cạn vào thâm sâu một cách có hệ thống [các] Pháp của cao tầng. Nếu tâm tính chư vị không chính thì không thể được; chư vị tìm cầu, thì có thể gặp vấn đề.”(Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Nhờ học thuộc Pháp, tín tâm của tôi mạnh mẽ hơn. Tôi không đến bệnh viện, và tôi cũng không ngừng làm những gì một đệ tử Đại Pháp nên làm. Tôi tiếp tục tu luyện và hoàn thành trách nhiệm của mình với chính niệm mạnh mẽ.

Tuy nhiên, ngày 12 tháng 9, tình hình trở nên tệ hơn. Tôi không thể ngủ được, và ngay khi tôi nằm xuống, tôi đã phải bật dậy để nhổ máu ra. Mọi thứ tệ đến nỗi tôi cuối cùng gần như không thể ra khỏi phòng tắm. Máu chảy qua lỗ mũi và nước mắt lăn dài trên mặt tôi. Khi tôi gần như không thể chịu đựng được nữa, tôi nghĩ đến Sư Phụ và thầm gọi: “Sư phụ, xin cứu con! Sư phụ, xin cứu con!”

Ngay lập tức, tôi ngừng ói ra máu và ho. Máu trào từ ngực tôi lắng xuống. Tôi có thể thở dễ dàng và tất cả triệu chứng bệnh lao đã giảm bớt. Tôi biết rằng Sư phụ đã cứu tôi một lần nữa! Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ tôn kính không thể nào diễn tả bằng lời.

Trước khi tôi ở trong tình trạng nguy hiểm này, tôi luôn quên xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi chỉ cảm thấy xấu vì tôi đã làm phiền Sư phụ. Trên thực tế, đó là bởi vì tôi không có đủ tín tâm vào Sư phụ và Pháp.

Sư phụ giảng:

“Nhưng tại đây chúng tôi giảng cho chư vị rằng, tôi có thể thực hiện việc này, bởi vì tôi có vô số Pháp thân, [vốn] mang đầy đủ Pháp lực thần thông lớn phi thường của tôi, có thể triển hiện những thần thông lớn, Pháp lực rất lớn.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng các tâm chấp trước cố hữu của mình đã mang đến khổ nạn. Thay vì loại bỏ tâm chấp trước, tôi lại gia tăng chúng, và cựu thế lực đã có thể lợi dụng sơ hở của tôi để tăng cường bức hại.

Khi hướng nội, tôi nhận thấy tâm chấp trước lớn nhất của tôi là danh và lợi. Tôi luôn khao khát thành công trong sự nghiệp để được mọi người ngưỡng mộ và tôn trọng. Đây là một ví dụ điển hình của “tâm lý hiển thị” mà tôi có.

Tôi cũng có tâm chấp trước khác: Tôi đã ngày càng đam mê các nhân vật cổ đại Trung Quốc và bắt đầu tìm hiểu về họ, mặc dù tôi không được học hành tử tế.

Tôi bị dấn sâu vào đó. Tôi sẽ cảm thấy buồn chán nếu tôi ngừng làm điều đó dù chỉ một ngày. Ngay cả việc học Pháp và phát chính niệm cũng bị gián đoạn bởi thời gian tìm hiểu và viết bài của tôi. Trong tâm, tôi chắc chắn rằng một ngày nào đó mình sẽ trở nên nổi tiếng!

Sư Phụ đã không buông bỏ tôi mà nhiều lần điểm hóa cho tôi. Trong giấc mơ, tôi thấy một người phụ nữ trẻ đang lăn xuống đồi, theo sau là một người trông như thể được làm bằng giấy. Khi người giấy dừng lại giữa chừng đồi, một người giấy khác đang ngồi chờ trên đỉnh đồi. Người phụ nữ trẻ lăn xuống đến trước cửa của một ngôi chùa lớn ở dưới chân đồi. Cô đứng lên, phủi bụi và cố gắng để đi vào ngôi chùa, nhưng người gác cổng đã không cho cô vào.

Ngay khi thấy điều này, tôi hiểu ra ngay: Người phụ nữ trẻ là chủ nguyên thần của tôi, và hai người giấy là phó nguyên thần. Tôi đã sắp bị đuổi ra nếu tôi tiếp tục bám víu vào các tâm chấp trước của mình mà không buông bỏ.

Khi tỉnh dậy, tôi đã rất sốc và sợ hãi và tôi cảm thấy hối hận một thời gian dài sau đó. Từ đó về sau, tôi dừng tìm hiểu và viết về các nhân vật Trung Quốc cổ đại.

Mặc dù tôi đã bỏ chấp trước vào các nhân vật Trung Quốc cổ đại, tà ác vẫn không buông tha tôi và cuối cùng, tôi đã bị những giả tướng của bệnh lao.

Từ trải nghiệm này, tôi đã ngộ ra một nguyên lý: Nếu một người tu luyện không thể phân biệt được điều gì là quan trọng hay tầm thường, thì sau đó họ sẽ khó mà tu thành. Cách duy nhất để giải quyết một vấn đề là tu luyện tốt.

Sau khi hướng nội thấu đáo, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, chiểu theo lời dạy của Sư phụ để hành xử. Tôi đã quyết tâm loại bỏ tất cả các yếu tố bất hảo và chỉ chấp nhận sự an bài của Sư phụ và hoàn toàn phó thác bản thân mình cho Sư phụ. Tôi sẽ chỉ làm những gì một đệ tử Đại Pháp nên làm.

Chưa đầy một tuần, tất cả các “triệu chứng lao” biến mất và không còn tái phát.

Một lần nữa, tôi nhận thức được nội hàm sâu hơn của Pháp của Sư phụ:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/11/298835.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/8/146751.html

Đăng ngày 27-12-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share