Bài viết của học viên Chiếu Lượng từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-10-2014] Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm và nhận thức gần đây nhất của mình về việc hướng nội để tìm ra nguyên nhân căn bản của các vấn đề khi xảy ra xung đột.
Khi nhìn vào người khác, tôi phát hiện ra vấn đề của bản thân mình
Học viên A gần đây đã tới nhà tôi và nói với vợ tôi (cũng là học viên) rằng TV vệ tinh của cô không hoạt động được và cô muốn tôi sửa giúp. Lúc đó, tôi không ở nhà. Sau khi vợ tôi nói với tôi chuyện này, tôi đã rất giận dữ.
Tôi từ lâu đã mang những quan niệm tiêu cực về học viên A: Cô ấy có nhiều chấp trước người thường và theo quan điểm của tôi thì cô không tinh tấn. Vì vậy mà tín hiệu truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV) của gia đình cô không ổn định. Trước đây, tôi đã vài lần tới nhà cô ấy để sửa, và bây giờ vấn đề lại lặp lại. Tôi thậm chí còn cảm thấy hối hận vì đã lắp đặt chảo vệ tinh cho cô.
Đột nhiên tôi có một niệm: Tại sao tôi lại bực mình như vậy? Phải chăng đã đến lúc phải nhìn lại bản thân mình? Tôi đã hình dung ra được rằng suy nghĩ tiêu cực của tôi về cô ấy là một quan niệm. Cô ấy đã không làm gì sai cả. Tôi cảm thấy khó chịu vì tôi không thích cô ấy, kết quả là trong suy nghĩ của tôi, mọi thứ cô ấy làm là sai.
Cơn bực bội của tôi đột nhiên biến mất. Tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Một vài phút sau khi nhìn lại bản thân mình, tôi cảm thấy mình đã bị những quan niệm tiêu cực lừa gạt.
Học viên A cười vui vẻ khi tôi đến nhà cô. Cô nói với tôi: Cảm ơn anh vì đã tới, nhưng cháu trai của tôi đã sửa rồi. Cháu là rất thích các chương trình của NTDTV. Sau đó, tôi đã nhận ra rằng việc sửa chảo vệ tinh không thực sự là lý do, mà là các nhân tâm của tôi cần được chính lại. Sau khi tôi chỉnh sửa tính thiếu khoan dung của mình, chảo vệ tinh của cô ấy cũng được sửa.
Nói chuyện chân thành để những người khác thấy được chấp trước của họ
Cách đây một vài ngày, tôi đã tham gia một buổi gặp mặt chia sẻ về cách sử dụng điện thoại và lắp đặt chảo thu tín hiệu NTDTV. Tôi nói về kinh nghiệm của mình trong khi lắp đặt chảo thu. Tôi kể cho mọi người một vài câu chuyện về hướng nội để tìm và giải quyết vấn đề. Chia sẻ của tôi được mọi người đón nhận và tôi cảm thấy rất vui. Học viên B cũng chia sẻ câu chuyện của anh về việc lắp đặt chảo thu NTDTV. Anh ấy là người ít nói. Anh nói rằng đã từng phải trèo thang lên mái nhà của một tòa nhà bảy tầng, mang một chảo thu vệ tinh trên lưng. Anh rất sợ độ cao và việc leo lên tòa nhà như vậy khiến anh rất sợ.
Đột nhiên, thị giác của anh mờ đi và anh không nghe được gì nữa. Anh cảm thấy chóng mặt do bị say nắng. Hai tay nắm chặt thang, anh xin Sư phụ giúp đỡ: Cầu Sư phụ giúp con lắp chảo thu NTDTV cho gia đình này. Đây là cơ hội để họ biết chân tướng và được cứu.
Một lúc sau, triệu chứng “say nắng” của anh biến mất. Anh trèo lên đến nóc nhà và hoàn thành việc lắp đặt.
Câu chuyện của anh khiến tôi xúc động sâu sắc. Khi đang trong nguy hiểm, điều anh ấy quan tâm duy nhất là cứu người mà không phải là an toàn của bản thân mình. Câu chuyện của tôi là về việc tôi đã phát hiện ra vấn đề của mình và đề cao ra sao. Tôi cảm thấy rất xấu hổ vì sự ích kỷ của mình.
Học viên C dành nhiều thời gian sử dụng điện thoại để cứu người. Anh nói: “Nếu chúng ta chỉ hướng nội sau khi mâu thuẫn thực sự xảy ra, thì chúng ta sẽ không tránh được thiệt hại.” Anh nói anh đã liên tục nhẩm các bài giảng của Sư phụ. Anh có thể làm các hạng mục và mang rất ít nhân tâm, nên anh hiếm khi gặp các rắc rối.
Tôi xem nhận xét của anh ấy như một lời chỉ trích đối với mình. Một vài phút trước, tôi đang nói với mọi người cách mà mình có thể hướng nội khi vấn đề xảy ra. Giờ thì tôi cảm thấy không còn ý nghĩa nữa vì rõ ràng nhận thức của anh ấy ở tại một tầng thứ cao hơn. Tôi thậm chí còn cảm thấy tật đố với anh ấy. Tuy nhiên, tôi đã sớm nhận ra tư tưởng của mình không chính.
Sư phụ giảng:
“Hơn nữa hai người phát sinh mâu thuẫn càng phải nên tự xem lại bản thân mình, cần phải tu bên trong.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Đông Mỹ Quốc 1999)
Tôi biết mình cần xét lại bản thân về vấn đề của mình. Tôi nghĩ: Học viên C đã chỉ ra thiếu sót của mình và anh làm việc này để việc cứu người và chứng thực Pháp có thể được làm tốt hơn. Điều đó có gì sai? Có lẽ mình thực sự cần phải chỉnh sửa tư cách đạo đức của bản thân. Có lẽ mình nên ngồi thẳng khi đọc Pháp. Mình cũng nên dành nhiều thời gian hơn để ghi nhớ Pháp.
Học viên D bắt đầu trao đổi. Cô nói: “Nếu chúng ta không còn nhân tâm nữa, chẳng phải chúng ta đã là Thần rồi sao?” Tôi nghĩ cô ấy đang nhắm đến học viên C. Cả hai họ đều có chủ kiến của mình. Thật khó để nói ai đúng ai sai. Tôi biết mình cần đặt tâm hơn nữa vào việc đọc Pháp.
Học viên D dành nhiều thời gian để giảng chân tướng cho mọi người bằng điện thoại. Cô có thể nói năng lưu loát và rất thông minh. Tôi thích những câu chuyện của cô và khâm phục những nhận thức của cô về Pháp. Nhưng không học được nhiều từ cô.
Sau bữa trưa, tôi hỏi người điều phối buổi gặp mặt cho phản hồi về những gì tôi đã chia sẻ. Anh nói rằng anh nghĩ chia sẻ của tôi khá hay.
Cuối buổi gặp mặt, tôi hỏi học viên C xem anh có suy nghĩ gì về chia sẻ của tôi. Anh nói: “Tôi không thấy anh đã chia sẻ điều gì sai.” Sau tất cả, anh ấy đã không chỉ trích tôi.
Học viên E đề nghị tôi đọc Cửu Bình. Tôi hỏi: “Bạn có cảm thấy chia sẻ của tôi có mang theo văn hóa Đảng không?” Sau khi ngập ngừng một lúc, anh nói rằng anh đã nhầm tôi với người khác.
Khi chúng tôi ngồi ăn tối cùng nhau, một học viên đột nhiên nói rằng tôi đã “nổi tiếng”. Tôi không bị dao động vì việc đó. Có lẽ cô ấy nhận xét như vậy vì tôi có chấp trước vào danh.
Gần đó tôi có nghe học viên G hỏi học viên H: “Bạn có gặp vấn đề nào khi lắp đặt chảo thu NTDTV không?.” Tôi hy vọng học viên H sẽ nói điều gì đó về chia sẻ của tôi. Nhưng anh đã không nói gì.
Nhận ra những chấp trước của mình
Hôm sau, tôi đã nghĩ về buổi họp mặt, đặc biệt về vấn đề của tôi. Tôi đột nhiên nhận ra vấn đề của mình: Đằng sau chia sẻ của mình, tôi phát hiện ra các vấn đề tâm tính như: tâm hiển thị, tâm hoan hỷ và chứng thực bản thân. Sư phụ đã dùng lời của các đồng tu để nhắc nhở tôi về những vấn đề này. Trên thực tế, “phê bình” của học viên C nhắc tôi nhìn lại vấn đề tâm tính của bản thân mình. Học viên D là người giỏi thuyết nói và tôi thích những chia sẻ của cô. Nhưng sau đó tôi cũng cảm thấy một chút hiển thị và hoan hỷ trong những gì cô nói. Qua chia sẻ của cô, tôi thấy vấn đề tương tự ở bản thân mình.
Khi người điều phối nói chia sẻ của tôi “khá hay”, có lẽ anh muốn nhận xét về khả năng thể hiện bản thân của tôi, nhưng đó là chứng thực bản thân, không phải chứng thực Pháp.
Sư phụ cũng đã an bài cho tôi cuộc hội thoại giữa học viên G và H, vì vậy tôi có thể thấy chấp trước của mình. Khi học viên E đề nghị tôi đọc cửu bình, tôi nghĩ anh đã nhầm tôi với người khác, nhưng không phải vậy. Qua việc trò chuyện với học viên E, Sư phụ nhắc tôi rằng trong chia sẻ của tôi có văn hóa Đảng: Tôi phóng đại một chi tiết trong câu chuyện của tôi để hiển thị thành tích của mình.
Khi học viên F gọi tôi là người “nổi tiếng”, tôi biết Sư phụ đang nhắc tôi về chấp trước vào danh của mình thông qua nhận xét của cô ấy. Câu chuyện đơn giản của học viên B đã giúp tôi thấy được vấn đề của mình.
Vợ tôi đã thay đổi sau khi tôi chia sẻ thiếu sót của tôi với cô
Sau khi phát hiện ra vấn đề của mình, tâm tôi trở nên bình lặng. Tối đó, tôi chia sẻ những nhận thức của mình với vợ. Trước khi rời nhà, cô ấy nhẹ nhàng nhắc tôi: “Anh nhớ đóng tủ sách lại.”
Ngữ điệu của cô ấy làm tôi thấy ngạc nhiên. Trước đây, bất cứ khi nào tôi quên làm việc gì, cô ấy luôn chỉ trích tôi bằng giọng điệu giận dữ. Nhưng lúc này, tôi không cảm thấy cô ấy có chút bực mình nào. Tôi nói: “Em đã thay đổi.”
Cô ấy cười và nói: “Chia sẻ của anh đã giúp em suy nghĩ về vấn đề của mình.” Sự chân thành của cô ấy đã khiến tôi xúc động đến rơi lệ. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cô ấy nói điều gì như vậy trước đó. Trước đây, tôi luôn nhắc cô ấy phải tinh tấn hơn, phải đề cao lên. Nhưng cô ấy hiếm khi lắng nghe. Lần này, khi tôi nói với cô về những chấp trước của mình, cô ấy đã thấy được thiếu sót của cô.
Quả thực, khi chúng ta chia sẻ những kinh nghiệm và cảm nhận của chúng ta mà không mang chấp trước nhân tâm, những người khác sẽ thấy được các vấn đề của họ.
Trước đây, khi các học viên nói về những điểm hóa của Sư phụ thông qua người thứ ba, tôi không nghĩ việc này có thể xảy đến với mình. Giờ thì tôi đã thấy rất rõ là Sư phụ đang liên tục nhắc nhở tôi.
Xin các đồng tu hãy chỉ ra giúp tôi bất kỳ điều gì không phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/27/299494.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/5/146707.html
Đăng ngày 25-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản