Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-11-2014] Tôi đã viết một bài chia sẻ về những học viên thường hay tán gẫu chuyện người thường khi họ gặp nhau, nhưng tôi nhận ra rằng có điều gì đó không đúng. Tôi xem xét lại những gì tôi đã viết trước đó, và phát hiện thấy rằng đó toàn là những lời phàn nàn về người khác. Việc hướng nội không chỉ là câu nói đơn giản. Ngay khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã ngừng việc viết bài. Tôi cần tĩnh tâm nhìn vào trong bản thân mình.

Một học viên lớn tuổi thường đến nhà tôi để chuyện trò về những việc của người thường. Tôi dường như thấy rằng bà ấy hành xử không đúng, nhưng tại sao tôi lại đối mặt với việc này, và tại sao nó lại làm phiền tôi? Mọi chuyện xảy đến với các học viên không có gì là ngẫu nhiên. Tôi nhận ra rằng hẳn là tôi phải có chấp trước nào đó cần phải buông bỏ, và hẳn là có phương diện nào đó tôi cần đề cao tâm tính.

Khi tôi tĩnh tâm lại, tôi nhớ ra một điển cố Phật giáo: Sau khi Lục tổ Huệ Năng ẩn cư trên núi sâu suốt 15 năm, ông đã xuất sơn đi đến Đền Pháp Tính ở Quảng Châu. Thời điểm đó, một sư trưởng đã giải thích Kinh Phật cho các tăng nhân khác. Đó là một ngày trời đầy gió và lá cờ của ngôi đền bay phần phật không ngừng. Hai tăng nhân bắt đầu tranh luận [không ngớt]. Một người nói rằng gió đang thổi và một người khác nói rằng cờ phiến đang động. Lục Tổ nói: “Không phải gió động, không phải cờ động – mà là tâm của các vị đang động.” Điều này có nghĩa rằng mọi việc phiền não của một người đều khởi nguồn từ tâm của họ, chứ không phải từ thế giới bên ngoài. Miễn là tâm chúng ta không động, thì chúng ta có thể nhìn nhận mọi việc thật rõ ràng. Nếu không, chúng ta cũng không thể nhìn mọi thứ được rõ ràng ngay cả khi chúng ở ngay bên cạnh chúng ta.

Tâm chấp trước của tôi đã được bộc lộ.

Khi các học viên gặp mặt nhau, chúng ta đôi khi nói đến những việc người thường, đó là điều có thể hiểu được. Tuy nhiên, nếu nói về những điều đó quá nhiều, thì nó có thể là một vấn đề. Học viên lớn tuổi đó thường nói chuyện với các đồng tu khác về những trải nghiệm đặc biệt của bản thân. Đôi khi bà ấy còn kể trong một thời gian dài, và cuối cùng chúng tôi đã bị lãng phí thời gian mà lẽ ra dùng để học Pháp hoặc luyện công. Tôi đã không chỉ ra điều này cho bà ấy, để tránh làm bà ấy xấu hổ. Khi điều đó xảy ra, tôi cảm thấy lo lắng và bất lực, và trong tâm đổ lỗi cho bà ấy.

Tôi nhận ra rằng tôi có vấn đề về tâm tính, qua việc hướng nội, tôi đã nhìn ra những chấp trước mạnh mẽ của tôi vào việc không muốn làm mất lòng người khác để giữ thể diện cho họ, và nhận ra rằng tôi đã không có trách nhiệm với đồng tu. Bất cứ khi nào tôi gặp một người mà tôi có thiện cảm, tôi cũng sẽ nói chuyện với họ về những việc của người thường.

Sư phụ giảng cho chúng ta:

“Tất cả những gì xảy đến với chư vị là một quan khảo nghiệm để xem liệu chư vị có coi bản thân mình là một người tu luyện, tìm cái sai và lỗi lầm của chính mình, và coi bản thân mình là một người tu luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội lần đầu ở Bắc Mỹ)

Sau khi tôi tìm ra vấn đề của bản thân, tôi đã phơi bày và trừ bỏ chúng. Sau đó tôi cảm thây tâm tôi thoáng đãng. Những vật chất phụ diện khiến tôi sợ làm người khác mất mặt đã bị giải thể hoàn toàn.

Tôi mong rằng người học viên này sẽ đến thăm tôi để tôi có thể chia sẻ những thể ngộ của tôi với bà ấy, và quả thực ngày hôm sau bà ấy đã đến. Nhưng tôi đã rất ngạc nhiên khi bà ấy không bắt đầu nói chuyện phiếm như thường lệ. Sau khi chúng tôi làm xong mọi việc, chỉ khoảng năm phút là bà lập tức muốn rời đi. Bà ấy [chủ động] nói: “Tôi phải đi rồi. Tôi không nên suốt ngày nói đến những việc người thường và làm lãng phí thời gian của chị.”

Tôi quả thực rất sửng sốt! Cứ như thể là bà ấy biết được tôi đang nghĩ gì. Quả thực, đây là cơ hội mà Sư phụ đã an bài để tôi hướng nội tìm. Nó giúp tôi loại trừ tâm chấp trước. Hướng nội tìm với mỗi học viên thực sự là Pháp bảo!

Các học viên thực sự nên chú ý đến việc đàm luận những chuyện của người thường. Thời gian của mỗi người là rất hạn hẹp, ngay cả việc những học viên đó không có việc làm ổn định. Họ vẫn cần phải chăm sóc cho gia đình và hỗ trợ các hạng mục Đại Pháp. Chúng ta không được lãng phí thời gian. Hãy trân quý thời gian quý báu này để tu luyện tinh tấn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/7/299971.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/28/147072.html

Đăng ngày 16-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share