Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-09-2014] Tôi đắc Pháp năm 1994. Tôi đã bị trượt ngã hết lần này đến lần khác, nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua và đã có nhiều trải nghiệm thần kỳ và huyền diệu. Các học viên phối hợp thành một chỉnh thể sẽ phá trừ được những giả tướng nghiệp bệnh của một đồng tu trong chỉnh thể đó. Xin [các đồng tu] vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp trong chia sẻ của tôi.

Vào tháng 10 năm 2011, đồng tu phát hiện ra Tiểu Minh đang nằm ngủ trên sàn nhà. Những đồ vật xung quanh ông ấy đều bị hất đổ. Khi tôi nghe thấy [tiếng động], tôi đã vội vàng chạy đến. Tôi được biết, Tiểu Minh nói rằng tối hôm đó ông ấy rất mệt, nên ông ấy đã học Pháp và phát chính niệm một lúc. Ông ấy đã nằm và ngủ luôn trên sàn nhà.

Tôi cùng hai học viên khác ngay lập tức phát chính niệm và duy trì phát chính niệm cả đêm hôm đó. Rạng sáng, Tiểu Minh tỉnh dậy. Ông ấy không hề nhớ xem mình ngã thế nào và tại sao mình lại nằm trên sàn nhà. Ông không thể nhớ nhiều về các học viên đã học Pháp và phát chính niệm cùng với ông vào buổi tối ngày hôm đó.

Chúng tôi thảo luận và thống nhất rằng Tiểu Minh nên ở lại với tôi một thời gian và các học viên sống ở gần đó có thể ghé qua học Pháp ở điểm học Pháp ở nhà tôi, cùng nhau phát chính niệm, và chia sẻ thể ngộ.

Mấy ngày đầu tình trạng của Tiểu Minh có tiến triển. Tuy nhiên, khoảng hai tuần sau, ông ấy bắt đầu bị co giật liên tục và đổ mồ hôi. Quần áo của ông ướt đẫm mồ hôi. Ông càng lúc càng yếu. Chúng tôi rất lo lắng cho ông ấy.

Chúng tôi đã lên một danh sách các học viên ở chỗ tôi để phát chính niệm 24 giờ trong ngày. Khi ông ấy còn thanh tỉnh, chúng tôi đọc to các bài thơ trong Hồng Ngâm hoặc giúp ông hướng nội. Một số học viên cũng gợi ý rằng tất cả các học viên chúng tôi đều cần hướng nội.

Các học viên đang trong ma nạn rất cần sự khích lệ

Ngoài việc liên tục phát chính niệm với cường độ mạnh, các học viên cũng cần phải giúp Tiểu Minh hướng nội. Chúng tôi ngồi xung quanh ông ấy và cố gắng giúp ông hướng nội.

Chúng tôi sẽ đặt các câu hỏi cho ông nếu như ông không thể tìm ra được bất cứ điều gì: “Anh nghĩ rằng anh vẫn còn chấp trước nào đó không? Anh có sơ hở nào không?  Anh có điều gì làm chưa tốt không? Anh nhớ xem mình có làm sai điều gì không?”

Tiểu Minh trở nên rất hoang mang và nghĩ rằng có quá nhiều điều mà ông làm chưa được tốt. Do can nhiễu và bức hại của cựu thế lực, Tiểu Minh ngày càng yếu đi. Khi các học viên “ép” ông ấy hướng nội, ông càng trở nên yếu hơn và chính niệm ngày càng suy giảm.

Càng nhiều các học viên đến giúp đỡ, vấn đề lại càng nghiêm trọng hơn

Tình trạng của Tiểu Minh trở nên rất nguy kịch trong vài ngày sau đó, và càng nhiều học viên hơn nữa đến phát chính niệm. Tuy nhiên, [tình trạng] của ông ấy lại xấu đi. Các cơn co giật không thể kiểm soát ngày càng thường xuyên hơn, và trước khi ông ấy kịp phục hồi từ cơn co giật trước đó, thì cơn co giật tiếp theo đã xảy đến.

Tôi đã trao đổi với một điều phối viên khác, Tiểu Lượng, và chúng tôi đã quyết định là cần báo tin cho gia đình ông ấy, đặc biệt là vì họ vẫn còn từ chối tiếp nhận chân tướng về Pháp Luân Công.

Một học viên đã nhắc nhở tôi hướng nội, và tôi đã nhận ra bản thân mình có đôi chút không kiên định. Tôi đã xác định rằng đây là một khảo nghiệm của bản thân mà tôi phải vượt qua. Tôi phải giữ chính niệm không dao động.

Chúng tôi quyết định thông báo với các học viên có liên quan đến chỗ tôi để chúng tôi có thể phối hợp hiệu quả và phát chính niệm cùng nhau vào ban đêm. Chúng tôi tạm gác mọi việc sang hôm sau, trong đó có cả việc thông báo đến gia đình của ông ấy hay đưa ông ấy đến bệnh viện.

Khi các đồng tu đến ngày càng nhiều hơn, tôi đã bố trí để mọi người phát chính niệm trong một căn phòng khác, để chúng tôi có thể bắt đầu chia sẻ khi mọi người đến đông đủ. Nhưng tất cả họ đều muốn xem Tiểu Minh đang thế nào và cố gắng sử dụng cách riêng và thể ngộ cá nhân của bản thân họ để giúp ông ấy nhanh chóng vượt quan.

Một số nữ học viên đã bật khóc khi họ nhìn thấy Tiểu Minh đau đớn trong cơn co giật. Nó khá hỗn loạn. Tôi cảm thấy bất lực và gần như mất hy vọng vào một sự phối hợp hiệu quả.

Một học viên đang làm việc trong ngành y đã đến và nghĩ rằng Tiểu Minh có thể vẫn cầm cự được đến ngày hôm sau, mặc dù một số cơ quan [của cơ thể] ông ấy đã bắt đầu suy giảm. Các cơn co giật ngày càng thường xuyên hơn. Ông ấy đã bất tỉnh và không tỉnh táo nữa. Một số học viên đề nghị rằng nếu chúng tôi đã cân nhắc việc đưa ông ấy đến bệnh viện, thì chúng tôi nên đưa Tiểu Minh đến đó luôn lúc này thay vì phải chờ đến ngày hôm sau.

Trong khi đợi điều phối viên Tiểu Lượng tới, tôi đã gọi xe cứu thương. Tiểu Lượng đến cùng lúc với xe cứu thương. Tôi nói với anh ấy rằng bây giờ tốt hơn cả là đưa Tiểu Minh đến bệnh viện. Tiểu Lượng không có vẻ gì trách móc. Anh ấy thậm chí còn không hỏi bất kỳ câu hỏi nào hay đợi tôi giải thích gì cả (trước đó chúng tôi đã thống nhất là sẽ để các học viên phát chính niệm). Anh ấy chỉ nói: “Chúng ta hãy cùng đi” và bắt đầu bố trí một vài đồng tu cùng đi đến bệnh viện.

Nhân viên y tế để Tiểu Minh nằm trên một chiếc cáng, giữ chặt ông ấy, và đưa ông ấy xuống cầu thang. Chúng tôi đi cùng ông ấy trong xe cấp cứu. Tôi đã không hề lo lắng gì cả và khẳng định với các đồng tu rằng Tiểu Minh sẽ ổn và ông sẽ hồi phục chỉ trong vài ngày.

Điều mà các học viên trong khổ nạn cần chính là phải lý giải, khích lệ, và bao dung. Cách mà Tiểu Lượng xử lý tình huống khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp và sức mạnh của chỉnh thể. Nó cũng giúp tôi tăng thêm chính niệm. Thời gian đó tôi đã bị áp lực từ khó nạn này.

Tiểu Minh trở nên nguy kịch hơn khi ở trong bệnh viện

Thật không may, tình trạng của Tiểu Minh trở nên nghiêm trọng hơn sau khi ông được đưa đến bệnh viện. Ở nhà, ông vẫn có thể tự mình sử dụng nhà vệ sinh, và chây tay của ông vẫn cử động tốt. Nhưng khi bác sỹ ở bệnh viện kiểm tra tình trạng của ông, Tiểu Minh mất cảm giác ở cánh tay và chân trái. Ông ấy tỉnh táo được một lúc, rồi sau đó bắt đầu bị co giật và bất tỉnh.

Do tôi là họ hàng của Tiểu Minh, nên bác sỹ bắt đầu trách móc tôi vì sao không đưa ông ấy đến bệnh viện sớm hơn. Họ đã nói những điều rất tồi tệ. Họ cũng muốn tôi trả nhiều tiền hơn và bảo tôi ký vào tờ giấy cam kết để họ ra thông báo về tình trạng nguy kịch. Những lời đề nghị đó đều hướng đến tôi. Tôi đã không có chút thời gian cho bản thân và tôi đã rất áp lực.

Tôi cùng Tiểu Lượng và một vài đồng tu khác đã ở lại với Tiểu Minh trong suốt thời gian đó, và sự có mặt của mọi người đã giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi đã không hề bị động tâm mặc dù bác sỹ liên tục lặp lại yêu cầu nhằm đưa ra được một thông báo về tình trạng nguy kịch.

Dù cho họ thúc ép tôi, nhưng tôi không đồng ý trả thêm bất kể một khoản tiền nào nữa, bởi vì tôi biết rằng bệnh viện này thường không trả lại tiền thừa. Họ sẽ giữ bệnh nhân trong bệnh viện cho đến khi sử dụng hết những khoản tiền đã thanh toán trước.

Tôi không đồng ý để họ đưa Tiểu Minh đến phòng điều dưỡng đặc biệt dù họ có gây khó khăn cho tôi thế nào đi chăng nữa. Tôi kiên định tín Sư tín Pháp và không bỏ mặc Tiểu Minh. Tôi tin rằng ông ấy sẽ vượt qua khó nạn.

Cuối cùng các bác sỹ đã đồng ý chụp CT trước. Chúng tôi duy trì phát chính niệm ở bên ngoài phòng chụp để thanh trừ tà ác bức hại Tiểu Minh. Chúng tôi nhắc nhở nhau rằng ông ấy không sao hết. Kết quả cho thấy rằng ông ấy chỉ bị tổn thương nhẹ do đột quỵ vì tuổi già, nên các bác sỹ đó đã thôi không cố chuyển ông ấy đến khu chăm sóc đặc biệt nữa.

Tiểu Minh rơi vào hôn mê sâu và phải truyền nước. Các bác sỹ đã gắn một số thiết bị vào người ông ấy, và bảo chúng tôi theo dõi các thiết bị đó, họ nói rằng ông ấy có thể sẽ ngừng thở bất kỳ lúc nào.

Bầu không khí trong phòng rất căng thẳng đến nỗi một bệnh nhân bị bệnh tim ở cùng phòng đã yêu cầu được chuyển sang phòng khác. Chúng tôi chia thành hai nhóm. Một số học viên và tôi ở lại với Tiểu Minh, trong khi Tiểu Lượng cùng các đồng tu còn lại về nhà tôi để phát chính niệm.

Ngày hôm sau Tiểu Minh tỉnh dậy. Ông ấy đã rất ngạc nhiên. Ông ấy đã hỏi một học viên mà ông ấy vốn quen: “Anh là ai thế? Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây?” Tôi đã để ông ấy nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ, nhưng ông ấy không có bất kỳ phản ứng nào.

Tôi chậm rãi đến và thì thầm vào tai ông ấy và hỏi ông ấy có biết mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp không.  Ông ấy ngẫm nghĩ và nói rằng ông ấy cảm thấy xa lạ. Ông ấy đã mất toàn bộ cảm giác ở phía bên trái của cơ thể và không thể tự chăm sóc bản thân. Bác sỹ nói rằng ông ấy vẫn đang trong [tình trạng] nguy hiểm. Họ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân vấn đề của ông ấy và nói rằng tình trạng bệnh của ông ấy có thể sẽ tái phát.

Quan niệm của nhóm chúng tôi về tình trạng nguy kịch của Tiểu Minh

Ngày hôm sau Tiểu Lượng về nhà. Trong khi phát chính niệm vào buổi trưa, anh ấy cảm thấy rất buồn và trong tâm anh ấy hỏi Sư phụ: “Thưa Sư tôn, tại sao [tình trạng] Tiểu Minh lại trở nên xấu đi trong khi có nhiều học viên đang phát chính niệm hỗ trợ cho ông ấy? Tại sao tà ác vẫn có thể bức hại vô hạn độ đồng tu của con? Chúng con đã sai ở đâu?”

Sư phụ đã điểm hóa cho anh ấy. Đột nhiên, Tiểu Lượng thấy một ngọn núi màu xám to lớn. Nó cao đến nỗi anh ấy không thể nhìn thấy đỉnh của ngọn núi, nó rộng đến mức anh ấy không thể nhìn thấy toàn bộ quả núi. Đột nhiên hai chữ bằng tiếng Trung Quốc màu vàng kim xuất hiện ở trên đỉnh núi – khi ghép lại chúng có nghĩa là “quan niệm”. Một chùm ánh sáng màu vàng từ các chữ đó bay thẳng vào ngực anh, và ngay lập tức anh nhìn thấy ba trong số các quan niệm của anh ấy về Tiểu Minh: Ông ấy đã không phối hợp chỉnh thể với những học viên khác. Ông ấy có khả năng nhưng ông ấy đã không sử dụng những khả năng của mình; tính tình ông ấy còn nóng nảy.

Ngay lập tức Tiểu Lượng minh bạch ngay ra vấn đề của đồng tu: Vấn đề chính là nằm ở chỗ này!

Anh ấy thể ngộ rằng nó không chỉ là vấn đề tu luyện của học viên đang gặp ma nạn, mà nó còn là vấn đề của tất cả các học viên có liên quan, họ cần phải thay đổi quan niệm của mình.

Trền bề mặt, chúng tôi đang cố gắng để hỗ trợ đồng tu đó phá trừ sự bức hại của tà ác và hy vọng rằng ông ấy sẽ sớm có chuyển biến tốt hơn, nhưng trong tâm chúng tôi vẫn còn tồn tại các chủng quan niệm bất hảo về ông ấy. Chúng tôi đã đổ lỗi cho đồng tu đó đã không làm việc đủ tốt và chỉ trích ông ấy. Tất cả những điều này đã tạo thành một ngọn núi khổng lồ ở một không gian khác, cách ly học viên đó với các học viên còn lại trong chỉnh thể, do đó ở không gian khác các nhân tố tà ác tồn tại và bức hại học viên đó.

Những suy nghĩ và quan niệm bất hảo của chúng ta cũng ức chế lực độ chính niệm của chúng ta. Khi một đồng tu gặp khó nạn, chúng ta phải thành tâm và hỗ trợ vô điều kiện. Đây là điều mà mỗi đệ tử Đại Pháp nên làm và phải làm cho tốt. Đó là trách nhiệm của chúng ta.

Tại những thời khắc quan trọng, chúng ta cần phải phóng hạ tự ngã vô điều kiện, không được chấp trước vào những thiếu sót của đồng tu, không ác cảm với những thiếu sót của đồng tu, độ lượng và cởi mở, nhìn nhận vấn đề bằng chính niệm, khởi tác dụng chính diện trong mọi hoàn cảnh.

Tiểu Minh hồi phục trong một giờ đồng hồ

Năm hay sáu học viên đóng vai trò chính trong việc giải quyết vấn đề đã tập trung ở nhà tôi vào sáng hôm sau và chúng tôi đã cùng nhau chia sẻ. Tiểu Lượng kể lại những gì anh ấy đã nhìn thấy ở không gian khác khi Sư phụ điểm hóa cho anh. Anh ấy nói thực tế là anh ấy đã có ba quan niệm về Tiểu Minh. Anh ấy đã hướng nội tìm và nhận thức ra chúng và đã loại bỏ chúng.

Anh ấy đề nghị tất cả chúng tôi hướng nội tìm. Tôi cho rằng tôi đã nghĩ khá tốt về Tiểu Minh. Ông ấy là một đồng tu và cũng là một người họ hàng của tôi. Tôi nghĩ tôi đã đối xử tốt với ông ấy hơn cả những người trong gia đình riêng của tôi.

Nhưng giống như Tiểu Lượng, tôi cũng có một vài quan niệm về ông ấy. Tôi đã nghĩ rằng ông ấy bị bức hại và nghĩ về những điều gây khó khăn cho ông ấy, nên tôi đã không đành lòng chỉ ra những thiếu sót của ông ấy.

Khi tôi chia sẻ những quan niệm này, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, như thể một cái gì đó đè nặng trong tâm tôi vừa được gỡ bỏ. Tôi nói với các đồng tu khác rằng tôi cảm thấy như mình đang đi đúng hướng. Mọi người cũng đều chia sẻ và tìm ra những quan niệm bất hảo của mình và những niệm đầu phụ diện về Tiểu Minh.

Chúng tôi thống nhất rằng chúng tôi sẽ chia sẻ thể ngộ của chúng tôi với các học viên khác khi chúng tôi gặp họ để chúng tôi có thể cùng nhau đề cao.Tôi sẽ chia sẻ với các học viên đang ở trong bệnh viện.

Vào ngày thứ ba, tôi đề nghị Tiểu Minh nghe các bài giảng của Sư phụ. Ông ấy nói rằng ông ấy không nghe rõ vì tiếng quá nhỏ. Tôi đã lấy tai nghe đeo vào tai tôi và nghĩ rằng âm lượng này là đủ lớn, và đặt nó vào tai ông ấy. Tôi gọi ba học viên khác ra ngoài và nói với họ về điều mà chúng tôi đã chia sẻ vào đêm hôm trước.

Hai trong số các học viên đó nói rằng họ cũng có những quan niệm tương tự về Tiểu Minh: tính tình ông ấy nóng nảy, ông ấy có khả năng thực hiện công việc nhưng ông ấy không muốn phối hợp. Học viên thứ ba nói rằng cô ấy không biết về Tiểu Minh và cô ấy chỉ đến đây để phát chính niệm hỗ trợ ông ấy. Họ đồng ý rằng chúng tôi phải hướng nội thay vì cứ ôm giữ những suy nghĩ bất hảo về ông ấy.

7 hay 8 phút sau đó chúng tôi quay trở lại phòng bệnh. Tiểu Minh đột nhiên nói rằng ông ấy có thể nghe thấy rất rõ tiếng của băng thu âm. Sau đó tôi gọi một đồng tu nam ra ngoài. Ông ấy đã ngồi bên Tiểu Minh suốt đêm qua. Tôi nói ngắn gọi với ông ấy về những chia sẻ của chúng tôi và chúng tôi quay trở lại phòng bệnh. Tiểu Minh nói với chúng tôi rằng hiện ông ấy có thể nhìn rất rõ chúng tôi.

Chúng tôi đã rất vui mừng và nghĩ rằng chân và tay ông ấy hẳn cũng đã hồi phục. Tôi bảo ông ấy giơ chân lên, những ông ấy không muốn, và đờ đẫn nói: “Tôi bị liệt rồi. Tôi đã kết thúc rồi. Hãy để tôi lại một mình.” Tôi kéo chăn của ông ấy ra và đề nghị ông ấy hãy cử động các ngón chân của mình, và mọi người đều khích lệ ông ấy. Các ngón chân của ông ấy thực sự đã cử động được.

Sau đó tôi đã thúc ông ấy giơ chân lên. Ông ấy đã giơ chân lên cao. Nhưng ông ấy buồn bã nói rằng ông ấy đã không cử động được cánh tay của mình. Tôi thấy rằng ông ấy đưa cánh tay trái lên để vuốt tóc, nên tôi đã nắm lấy tay ông ấy và nói: “Tay của ông đang đưa lên đây mà. Nó không bị sao hết.” Mọi người đều cười.

Tiểu Minh đã ăn rất nhiều mỳ vào bữa trưa. Vào buổi chiều ông ấy đã có thể đi lại. Ông ấy đã có thể tự mình sử dụng buồng tắm. Chúng tôi cũng giảng chân tướng về Pháp Luân Công với các bệnh nhân khác và các bác sỹ. Họ cũng đã chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp. Tiểu Minh đã được xuất viện vào ngày thứ tư kể từ khi nhập viện.

Chỉ trong một giờ đồng hồ, Tiểu Minh đã hồi phục thính giác và thị giác, các triệu chứng liệt nửa người đã biến mất. Từ tận đáy lòng mình tôi cảm nhận thấy Đại Pháp quả là quá thần kỳ, quá huyền diệu, quá tuyệt vời. Không thể dùng lời nói [để diễn tả được].

Quả thực, tất cả chúng tôi đã có một buổi chia sẻ chân thành và thực sự hướng nội vào đêm hôm trước và đã chia sẻ với các học viên trong bệnh viện vào sáng hôm sau. Chúng tôi minh bạch rằng chúng tôi cần thực sự hướng nội, quy chính bản thân, chuyển biến quan niệm, và tống khứ đi những niệm đầu bất hảo về các đồng tu. Ngoài đó ra, chúng tôi không làm được gì nữa cả.

Thể hội

Tôi đã có được nhiều thể ngộ trong quá trình này. Nó hoàn toàn là bức hại của tà ác, cho dù nó là bắt giữ phi pháp hay giả tướng nghiệp bệnh, hay khó nạn về tài chính hay bước đi trên con đường không ngay chính. Chúng chỉ là những dạng thức khác nhau của bức hại.

Khi các học viên ở trong ma nạn, họ nhất định phải tín Sư tín Pháp và kiên định chính niệm, hướng nội, tự mình đề cao thay vì ỷ lại vào sự hỗ trợ của đồng tu. Nếu chính niệm mạnh, họ tự nhiên sẽ tự mình vượt qua được, hoặc thêm một chút sự hỗ trợ của các đồng tu mà thôi.

Tuy nhiên, khi chúng ta nhìn nhận vấn đề này là vấn đề của toàn bộ chỉnh thể – và chúng ta thường làm điều này khi học viên đó được đề cập đến là đang ở trong tình trạng tu luyện không tốt hoặc nó đã kéo dài một thời gian dài hoặc người đó đã trộn lẫn quan niệm của các đồng tu khác vào, hoặc các học viên ở gần đồng tu ấy nhất đã làm những điều gì đó – chúng ta cần hướng nội tìm.

Tôi đã từng nghĩ rằng các học viên ở trong ma nạn trước hết phải tự mình đề cao, nếu không, dù chúng ta có nỗ lực giúp đỡ đi chăng nữa, thì nó cũng sẽ không mấy hiệu quả.

Một tầng khác của Pháp đã hiển lộ cho tôi trong thời gian này: Chỉ cần các học viên tham gia đều thực sự hướng nội tìm và tu luyện bản thân tốt và đối đãi với vấn đề này như là vấn đề của bản thân và cùng nhau đối diện với nó, tu luyện vững chắc sẽ tạo nên một trường năng lượng thuần chính, trạng thái tu luyện của học viên trong ma nạn sẽ ngày một tốt lên, và đồng tu đó cũng sẽ tự nhiên đề cao, và những ma nạn đó nhất định sẽ được hóa giải một cách thần kỳ.

Sau đó chúng tôi bắt đầu chú trọng đến việc tu luyện vững chắc trong phối hợp chỉnh thể và cùng nhau đề cao thay vì từng người cố gắng riêng lẻ. Khi chia sẻ chúng ta phải đặt mình vào hoàn cảnh [của học viên đang ở trong ma nạn] đó và thực sự hướng nội tìm thay vì chỉ cố gắng giúp đỡ các học viên này. Bằng cách đó, chúng ta sẽ đạt được “một công đôi việc,” và đôi khi chúng ta sẽ thấy những kỳ tích xuất hiện.

Thêm một điểm nữa. Trong tu luyện chúng ta nhất định phải chú ý cải biến quan niệm người thường của chúng ta. Các học viên quanh chúng tôi thường rất bao dung và hỗ trợ Tiểu Minh. Họ chỉ có một số quan niệm về ông ấy, nhưng không hề có mâu thuẫn hay ác cảm nào đáng kể.

Tuy nhiên, ở không gian khác, những quan niệm này có thể tạo thành một ngọn núi khổng lồ màu đen hoặc xám, khiến nhục thân của Tiểu Minh bị bức hại đến độ sinh mệnh gặp nguy hiểm. Thậm chí cả khi chúng ta nỗ lực hết sức để phát chính niệm giải thể nó, thì chúng ta cũng không thành công. Điều này thật khủng khiếp!

Những tư tưởng bất hảo của người tu luyện không chỉ can nhiễu đến chính bản thân họ, mà còn có thể gây nguy hại cho đồng tu. Kỳ thực, Sư phụ đã dạy chúng ta những điều phải làm trước khi phát chính niệm:

“…trong ý niệm thanh trừ những tư tưởng niệm đầu không tốt trong tư tưởng, nghiệp lực cùng quan niệm không tốt, hoặc những can nhiễu từ bên ngoài.” (Giảng Pháp tại hội giao lưu tu luyện của Pháp Luân Đại Pháp Canada năm 2001)

Chúng ta nhất định phải chú ý thanh trừ liên tục những quan niệm bất hảo của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/19/变观念共同向内找-“病危”中的同修三天过关-297907.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/23/3391.html

Đăng ngày 19-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share