Bài viết của phóng viên Minh Huệ Trương Vận
[MINH HUỆ 07-07-2014] Là một ngôi sao thể dục dụng cụ đang lên, Aleeza Yu vừa hai lần vô địch giải thi đấu tại Ontario và vô địch giải thi đấu vùng duyên hải phía Đông Canada, khi đó cô chưa đến 16 tuổi.
Thể dục dụng cụ là môn thể thao đòi hỏi kỹ năng cao, yêu cầu thuần thục về kỹ thuật và giữ được sự tỉnh táo. Nhiều năm luyện tập vất vả chỉ được đánh giá trong một vài phút thi đấu.
Đối mặt với thành công và thất bại trong các cuộc thi đấu
Làm thế nào để Aleeza đối mặt với những thành tích cũng như rủi ro trong cuộc thi? Cô nói: “Dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng cố gắng để giải quyết mọi thứ một cách trầm tĩnh. Tôi không khoe khoang về những thành tích của mình. Tôi cũng yêu cầu mẹ không nói cho nhiều người biết, vì các giải thưởng là kết quả tự nhiên từ những cố gắng của tôi. Nếu chúng là của tôi, thì tất nhiên sẽ là của tôi. Tôi không cần phải quá bận tâm theo đuổi chúng. Chúng sẽ đến một cách tự nhiên.”
Mẹ của Aleeza, bà Sheree, có quan điểm khá đặc biệt: “Nỗ lực mà không truy cầu là chìa khóa thành công của cháu. Thực tế, hiện nay mọi vận động viên đều luyện tập hết sức chăm chỉ, nhưng tỉ lệ thành công của cháu cao hơn. Đó là vì cháu không tranh đấu. Cháu không khoe khoang kỹ năng của mình và không ghen tỵ với những người khác. Ngay khi cháu từ bỏ những suy nghĩ tiêu cực và gánh nặng tâm lý, thành công đến với cháu một cách tự nhiên và tương đối dễ dàng hơn.”
Tất nhiên, Aleeza cũng đã trải qua những thất bại. Cô kể lại một biến cố gần đây của mình vào tháng 04: “Tôi không lo lắng hay căng thẳng. Trong phần thi tôi đã ngã khỏi cầu thăng bằng. Tôi đã không bị dao động và gắng hết sức trong bài thi nhào lộn trên sàn. Tôi vẫn giành được vị trí thứ ba hạng mục thi đấu đơn nữ cho phần thi nhào lộn trên sàn.
Các bạn của tôi đã lo lắng cho tôi vì phải biểu diễn bài thi nhảy trên sàn ngay khi vừa ngã từ cầu thăng bằng. Tôi đã không bị căng thẳng. Tôi chỉ nghĩ làm thế nào để làm tốt nhất trong phần thi còn lại của mình. Tôi đã không nhìn lại, mà đơn giản chỉ là nhìn về phía trước.”
Chứng kiến tất cả mọi chuyện, bà Sheree nói: “Nhiều năm tập luyện vất vả chỉ được đánh giá trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chưa đến 2 phút 20 giây. Chỉ có 10 phút giữa bài thi cầu thăng bằng và bài thi trên sàn. Rất khó để giữ sự bình tĩnh thậm chí đối với cả người lớn. Trạng thái tâm lý của cháu là hết sức tốt. Cháu đã làm được.”
Đối đãi mọi việc như một người tu luyện
Là một học viên Pháp Luân Công (một người tu luyện), Aleeza chia sẻ cách cô đã thay đổi hoàn cảnh với những đồng đội xung quanh bằng sự từ bi của mình. Một vận động viên trong nhóm thường tranh cãi với những người khác. Nhiều người ngại làm việc cùng cô ấy.
Aleeza nhớ lại: “Tôi nghĩ mình là người tu luyện thì nên đối đãi với mọi người như nhau. Tôi tốt với cô ấy. Dù cô ấy nổi nóng với tôi hay ghen tỵ vì những thành tích mà tôi đạt được, nhưng tôi cũng không tranh cãi. Mỗi lần, cô ấy xin ở chung phòng cùng tôi. Tôi không bao giờ từ chối. Dần dần, cô bắt đầu thay đổi, trở nên ân cần hơn.”
Cô tiếp tục: “Thực ra, huấn luyện viên đã nói với tôi rằng: ‘Em đã thay đổi được bạn ấy’.”
Aleeza cũng bị những chấn thương tương tự các vận động viên khác, cô chia sẻ: “Tôi không lo lắng nhiều. Tôi tự nói rằng: ‘Tất nhiên, một chấn thương sẽ ảnh hưởng tới phần biểu diễn của mình. Nhưng lo lắng không giải quyết được vấn đề. Chỉ có can đảm đối mặt, vượt qua khó khăn, thì tôi mới nhanh chóng làm tốt được.’ Ngay khi nghĩ như vậy, tôi lấy lại phong độ rất nhanh.”
“Tôi phải tập luyện như bình thường, dù có bị chấn thương hay không. Tôi thường tập 6 tiếng mỗi ngày. Nếu bị chấn thương, tôi chỉ có thể tập 4 tiếng mỗi ngày. Tuy nhiên, tập luyện khi bị chấn thương có thể khá đau đớn.” Cô ấy muốn nhấn mạnh rằng bản thân phải mạnh mẽ.
Tháng 05 năm nay, Aleeze tham gia Giải thi đấu toàn quốc tại Ottawa và Giải Thể thao Khối Thịnh Vượng Chung tháng Bảy tại Anh, mặc dù cô đang bị chấn thương chân. Thật không may, cô chịu thêm một chấn thương khác. Cô giải thích: “Ngày đầu tiên, tôi xếp hạng hai qua tất cả các bài thi nhưng trong màn nhảy ngựa gỗ lại bị chấn thương gây ảnh hưởng. Tại sao tôi lại tham gia thi trong khi đang bị chấn thương? Tôi hiểu mình cần phối hợp với đồng đội, tôn trọng quyết định của huấn luyện viên và nỗ lực hết mình.”
Bác sĩ đã đề nghị cô ấy nên nghỉ dự bị cho các kỳ thi đấu tháng Bảy. Cô điềm tĩnh nói: “Tôi không cảm thấy mệt mỏi hay chán nản. Nếu cần tham gia, thì tôi sẽ tham gia. Là một người tu luyện, tôi phải học Pháp và luyện công. Tôi phục hồi rất nhanh, chỗ bị sưng đã đỡ hơn. Tu luyện cũng là tiến những bước vững chắc, không phải là cầu xin thần tích. Phép màu có thể xảy ra, nhưng không phải là điều mà ai đó có thể truy cầu.”
Cô ấy cũng nhấn mạnh rằng cô ấy xem mình là một người tu luyện trước, sau đó mới là một vận động viên.
Aleeza tin rằng Pháp Luân Công là lý do cho sự thành công của cô: “Tôi thật may mắn. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được 15 năm. Mặc dù có nhiều người gọi tôi là ‘tiểu đệ tử’, tôi cứ nhất định muốn họ gọi tôi là ‘học viên lâu năm.’ Tôi tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và nỗ lực hết mình.”
Giải thi đấu thể thao dành cho lứa tuổi thiếu niên năm 2012 tổ chức tại Columbia” là lần đầu tiên Aleeza tham gia tranh tài trên trường quốc tế. Đội của cô đã đoạt huy chương vàng
Giải thi đấu thể thao dành cho lứa tuổi thiếu niên năm 2012 tổ chức tại Columbia. Aleeza đã giành giải ba qua tất cả các vòng thi
Aleeza là nhà vô địch đơn nữ tại giải thi đấu tại Elite Canada năm 2013
Một số cúp và huy chương của Aleeza
Aleeza trong phần thi thể dục
Aleeza cũng biểu diễn múa truyền thống Trung Quốc tại các sự kiện cộng đồng
Tài năng thiên bẩm về thể dục dụng cụ
Lúc 5 tuổi, Aleeza xin mẹ cho cô đi tập thể dục. Mẹ của cô, bà Sheree, một người nhập cư từ Hồng Kông, không có hiểu biết về bộ môn thể dục. Bà đã ngạc nhiên tự hỏi: “Những đứa trẻ khác học piano và âm nhạc. Tại sao con gái mình lại xin học thể dục, mình chẳng biết gì về bộ môn này?” Thấy mẹ mình có vẻ thờ ơ, Aleeza đã xin dì giúp.
Dì của cô đã giúp cô tìm một câu lạc bộ thể dục khi cô 7 tuổi. Cô hành xử như một người lão luyện và xin đi tham quan câu lạc bộ. Người đứng đầu câu lạc bộ hỏi cô: “Tại sao em lại muốn học thể dục?” Cô ấy nói: “Bởi vì em muốn đi tham dự Olympic.”
Trong lúc thi tập thử, Aleeza đã nhảy đúng vạch cân bằng như thể cô đã thực hiện nó rất nhiều lần. Điều đó khiến bà Sheree thấy rằng thể dục dụng cụ có lẽ là một phần cuộc sống của con gái mình.
Aleeza bắt đầu được đào tạo chính quy vào lúc 7 tuổi rưỡi. Lúc 9 tuổi, cô đã tham gia đội thi đấu địa phương Ontario và giành giải nhất chung cuộc giải thi đấu Bờ Đông Canada và là một thành viên của đội vô địch đại diện cho Ontario.
Khi Aleeza 11 tuổi, cô đã đạt tiêu chuẩn vận động viên cấp quốc gia. Một năm sau, cô tham gia đội tuyển quốc gia Canada. Với tư cách là thành viên của đội tuyển quốc gia Canada, cô đã tham gia tranh tài tại các giải thi đấu quốc tế tại Columbia, Pháp, Nhật Bản, Đức và Mỹ.
Năm 2014 là năm đầu tiên Aleeza là thành viên của đội tuyển quốc gia Canada lứa tuổi trưởng thành. Đội của cô đã đoạt huy chương bạc tại Giải vô địch Thể dục Duyên hải Thái Bình Dương vào tháng 04. Họ cũng đoạt huy chương vàng tại Mỹ và huy chương đồng tại Trung Quốc.
Nỗ lực hết mình cho đội tuyển Canada, Aleeza đã xếp thứ năm chung cuộc.
Là một học viên Pháp Luân Công, Aleeza rất kỷ luật: “Tôi phải đảm bảo việc học Pháp và luyện công. Tôi luyện tập mỗi ngày từ 4 đến 6 tiếng. Vào cuối ngày, tôi phải hoàn thành công việc ở trường. Dù bận đến mấy, tôi cũng vẫn cố gắng sắp xếp thời gian để học Pháp và luyện công.”
Cô đã cân bằng tốt được việc học ở trường, luyện tập thể thao, thi đấu và tu luyện.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/17/加拿大少女体操冠军的修炼故事-294772.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/8/2/2346.html
Đăng ngày 19-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.