Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18–07–2014]

Xả bỏ chấp trước vào sinh tử

Mùa hè năm 2007, có khoảng năm, sáu nốt tím tự nhiên xuất hiện trên chân tôi. Sau khi biết tin, chị tôi đã cố nài tôi đi đến bệnh viện để kiểm tra. Chị tôi bảo tôi: “Dì của chúng ta từng bị triệu chứng này, và sau đó thì dì bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu. Dì qua đời trong vòng ba tháng kể từ khi các triệu chứng này xuất hiện.” Tôi nghĩ rằng vì mình là một đệ tử Đại Pháp và có Sư phụ bảo hộ nên tôi không muốn bất kỳ an bài nào khác. Khi có kết quả xét nghiệm, chị tôi cảm thấy rất lo sợ. Bác sĩ nói: “Trong máu cô ấy không có tiểu huyết cầu nào cả. Cô ấy có thể mắc bệnh bạch cầu bất kỳ lúc nào.” Tôi vẫn bình tĩnh và nhớ đến những lời giảng của Sư phụ:

“Nếu chư vị có thể xả bỏ sinh tử, chư vị chính là một vị Thần; nếu chư vị không thể xả bỏ sinh tử, thì chư vị là một người thường – đó là sự khác biệt.” (Giảng Pháp tại thành phố New York, Hoa Kỳ, tạm dịch)

Tôi tự nhủ: “Bệnh bạch cầu là gì chứ? Mình có thể xả bỏ sinh tử, mình là một vị Thần.”

Gia đình tôi rất sợ hãi và đưa tôi đến một bệnh viện lớn để chữa trị nhưng tôi không muốn đi. Chồng tôi vừa khóc vừa nói: “Xin hãy làm điều này vì anh và các con của chúng ta.” Tôi trả lời: “Anh đã bao giờ nghe về trường hợp nào mắc bệnh ung thư này mà các bác sĩ có thể chữa khỏi chưa? Không chỉ bệnh của em không thể chữa khỏi, mà chúng ta sẽ bị khuynh gia bại sản. Em sẽ làm theo yêu cầu của một người tu luyện. Em sẽ không sao cả. Em sẽ được cứu và gia đình của chúng ta cũng sẽ sống tốt hơn.” Nhưng anh ấy không thể chấp nhận đề nghị đó. Anh ấy đã đích thân đưa thuốc cho tôi uống mỗi ngày. Tôi không thể tránh được điều này nên buộc phải nhận chúng, nhưng tôi cho chúng vào túi khi anh ấy không chú ý. Tôi vẫn chưa cảm thấy khỏe hơn.

Một hôm, tôi mơ thấy ác mộng và có ai đó nói với tôi rằng: “Đây là ung thư.” Tôi nói: “Đừng có mơ rằng ta sẽ chấp nhận an bài của ngươi. Sư phụ sẽ bảo hộ ta.” Sau khi thức dậy, tôi nghĩ rằng cho dù cuộc sống của mình kết thúc bất kỳ lúc nào, miễn là tôi còn sống thì tôi sẽ cứu độ chúng sinh. Vì vậy, tôi tiếp tục phân phát tài liệu Pháp Luân Đại Pháp để giảng chân tướng như bình thường.

Lúc đó chân của tôi sưng lên gấp đôi kích cỡ bình thường và các đốm màu tím trở nên sậm màu hơn. Tôi không chú ý tới chúng. Tôi vẫn leo lên các bậc cầu thang để phân phát tài liệu. Mỗi khi suy nghĩ về bệnh bạch cầu xuất hiện, tôi ngay lập tức loại bỏ nó. Suy nghĩ trong tâm tôi chưa bao giờ thay đổi: Mình có thể xả bỏ sinh tử, mình là một vị Thần.

Cuối cùng thì các triệu chứng bệnh bạch cầu cũng biến mất hoàn toàn. Chồng của tôi nhìn kết quả xét nghiệm và nói: “Bây giờ thì em phải tin vào khoa học. Môn tu luyện của em có chữa được bệnh không?” Tôi đưa ra các viên thuốc đã nhận từ anh ấy và nói: “Em không uống viên thuốc nào mà anh đưa cả.” Anh ấy rất ngạc nhiên và nói: “Vậy là em thật sự tin vào Pháp Luân Công? Em hoàn toàn không sợ chết sao?” Tôi nói: “Điều này chứng minh rằng em có thể xả bỏ sinh tử.”

Chính niệm giúp chúng tôi vượt qua

Bây giờ thì cả gia đình tôi đã tin vào Đại Pháp và rất ủng hộ việc tu luyện của tôi. Một lần nọ, tôi cùng năm học viên lái xe đến một huyện lân cận để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Một xe cảnh sát đậu giữa đường để kiểm tra mỗi xe đi ngang qua. Chúng tôi biết rằng họ đang tìm các học viên.

Con đường rất hẹp, và rất khó để vượt qua xe cảnh sát đó. Đúng lúc này, hai cảnh sát tiến sang hai bên cửa để đợi chúng tôi dừng lại và mở cửa. Ba học viên ngồi ở ghế sau rất lo lắng vì xe của chúng tôi mang theo nhiều tài liệu giảng chân tướng. Tôi ngồi ở ghế trước, có hai túi Cửu bình Cộng sản Đảng đặt gần chân của tôi. Tôi thốt lên: “Phát chính niệm. Vượt qua nào!” Một đồng tu đằng sau nói: “Kéo cửa kính lên.” Người lái xe của chúng tôi đã lái chiếc xe tới gần xe cảnh sát.

Một chiếc xe cảnh sát khác bắt đầu đuổi theo chúng tôi. Chúng tôi phát chính niệm: không cho phép tà ác bức hại chúng tôi, loại bỏ tất cả can nhiễu mà tà ác sử dụng để ngăn cản chúng tôi cứu độ chúng sinh! Phía trước chúng tôi có một khu chợ. Khi xe chúng tôi đi đến đâu thì người ta tự động tách ra để cho chúng tôi vượt qua. Sau đó, đám đông ngay lập tức lấp lại khoảng trống. Xe cảnh sát đó không thể lại gần chúng tôi mặc dù họ đã dùng còi báo động.

Sau đó các đồng tu nói rằng những lời của tôi lúc đó rất mạnh mẽ, giúp cho mọi người bình tĩnh lại. Tôi bảo với họ: “Tôi cảm thấy những lời đó xuất ra từ tâm của mình, vì vậy chúng rất mạnh mẽ.”

Lắng nghe chân niệm chứ không phải suy nghĩ người thường của tôi

Năm ngoái tôi bị bắt cùng với một vài đồng tu. Tôi rất chính trực và không hề sợ hãi. Cảnh sát đưa chúng tôi đến trung tâm giam giữ và hỏi tên của tôi. Tôi trả lời đơn giản tôi là một đệ tử Đại Pháp.

Ở trong tù, tôi luyện công, nhẩm Pháp, phát chính niệm và hát các bài hát được viết bởi các học viên Đại Pháp. Tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho các tù nhân khi có thời gian. Các tù nhân hỏi tôi: “Tại sao cô lại thấy thoải mái như vậy khi ở đây, như thể đây chính là nhà riêng của cô vậy?” Tôi đáp: “Tôi luôn như vậy dù ở bất cứ đâu.” Một tù nhân nói: “Cô sẽ cư xử khác sau khi ở đây khoảng nửa năm.” Tôi nói: “Làm sao họ có thể nhốt tôi trong nửa năm được? Tôi sẽ ra khỏi đây sau một tháng.” Các tù nhân cười: “Một tháng ư? Chưa có học viên Pháp Luân Công nào có thể ra khỏi đây trước một năm. Một khi cô đã đến đây, dù không bị kết án thì cô cũng bị giam giữ ở đây vô thời hạn.” Tôi bảo với họ: “Điều này không áp dụng được đối với tôi.”

Có hai đồng tu trong phòng giam. Một người khuyên tôi: “Nữ cảnh sát phụ trách phòng giam của chúng ta rất tử tế. Cô có thể dùng điện thoại di động của cô ấy để gọi gia đình đến cứu.” Tôi nói: “Tôi là một người tu luyện. Làm sao mà một người tu luyện lại có thể phụ thuộc vào người thường? Họ không thể nhốt tôi ở đây. Tôi chắc chắn sẽ được thả ra.” Cô ấy nói: “Mới đầu tôi cũng nghĩ vậy. Tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì cả, nhưng tôi đã bị giam ở đây gần một năm rồi. Giờ chẳng phải tôi vẫn đang ở đây sao?” Một học viên khác nói với cô ấy: “Những lời của cô không dựa trên Pháp. Tôi nghĩ suy nghĩ của chị ấy rất có chính niệm.”

Tôi rất thanh tỉnh và phát ra một niệm từ trong tâm: “Mình đến nhà tù để chứng thực Đại Pháp. Sau việc này mình phải ra ngoài để chứng thực Đại Pháp. Cuộc đời của mình không thể bị phung phí ở đây.” Tâm trí tôi trống rỗng và chính niệm của tôi rất mạnh mẽ. Tôi có thể nhập định ngay lập tức khi ngồi thiền. Qua nhiều năm, tôi nhận ra rằng những niệm xuất ra từ tâm của mình rất chính. Vì vậy, tôi không nên nghĩ về các sự việc bằng quan niệm người thường. Khi một quan niệm người thường được thêm vào, một khổ nạn sẽ đến cùng với nó.

Kết quả là vào cuối tháng đó, tôi đã thật sự được thả ra khỏi trung tâm giam giữ. Người học viên khuyên tôi tìm sự giúp đỡ từ gia đình đã nói một cách cảm động: “Giờ thì tôi đã biết chính niệm là gì.” Các đệ từ Đại Pháp thật sự không thể phụ thuộc vào người thường, mọi thứ có thể được chỉnh lý lại bằng chính niệm.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/7/18/发自内心的一念-293407.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/8/14/2496.html

Đăng ngày 25-09-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share