Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-06-2014] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 và đã phạm phải một số sai lầm trên con đường tu luyện của mình. Tuy nhiên Sư phụ từ bi chưa bao giờ bỏ mặc tôi. Vì thế, tôi may mắn trở thành đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp và tôi rất biết ơn Sư phụ vì sự từ bi vô lượng của Ngài.
Chặng đường dài đi tìm Sư phụ
Tôi mắc bệnh tim năm tôi mới 12 tuổi. Cha tôi đã qua đời vì căn bệnh này năm ông 40 tuổi. Các bác sĩ nói rằng tôi cần phải phẫu thuật nhưng tôi đã không làm theo vì có quá nhiều nguy cơ đi kèm. Tới năm 1992, khi tôi đã trưởng thành, tôi buộc phải chấp nhận phẫu thuật vì sức khoẻ của tôi lúc đó đã quá yếu.
Khi ở trong bệnh viện, tôi đã bị tổn thương nghiêm trọng khi biết rằng chồng tôi đang ngoại tình với một người phụ nữ khác và thậm chí còn đưa cô ấy về nhà sống chung. Cả thể chất và tinh thần của tôi hoàn toàn suy sụp. Tôi không còn muốn sống trên đời này nữa. Tôi đã khóc ròng rã và tự hỏi ông trời: “Con không làm gì sai. Tại sao con lại phải chịu đựng bất công như vậy?”
Để tìm sự thanh thản trong tâm hồn, tôi đã tìm đến một ngôi chùa để quy y. Một sư cô đưa cho tôi vài cuốn sách về Phật giáo. Vì tôi không hiểu những cuốn sách đó viết gì nên tôi đã hỏi sư cô một số câu hỏi, nhưng sư cô cũng không biết câu trả lời.
Vài năm sau, sư cô ấy nói với tôi rằng cô ấy không thể dạy tôi được nữa. Vì thế, cô ấy gợi ý tôi hãy đi tìm một vị sư phụ khác.
Chồng cũ của tôi là người rất nóng nảy. Anh ấy uống rượu, hút thuốc, quan hệ lăng nhăng và thường đánh đập tôi. Vì thế đến năm 1996, tôi đã ly dị với anh ấy. Năm 1998, tôi kết hôn với người chồng hiện tại của mình. Tôi nghĩ rằng kết hôn với một người mới sẽ giúp tôi có cuộc sống tốt hơn; nhưng thật trớ trêu, người chồng mới rất cay nghiệt với tôi và anh ta đay nghiến tôi mỗi ngày.
Gặp Sư phụ nhưng không nhận ra Ngài
Cuối năm 1998, tôi bất ngờ có kinh nguyệt trở lại. Sau khi đến bác sĩ để kiểm tra, họ nói rằng tôi có một khối u to cỡ bào thai bốn tháng tuổi trong tử cung.
Một ngày nọ, tôi đến một thành phố khác với một vị sếp nữ. Vào buổi tối, tôi thấy cô ấy đang luyện các bài công pháp trong phòng. Tôi tò mò hỏi cô. Cô ấy nói đó là Pháp Luân Đại Pháp và nói cho tôi nghe về các bài tập. Cô ấy hứa sẽ chỉ cho tôi cách tập các bài công pháp. Thật ra vào thời điểm đó, tôi không muốn tập, nhưng vì đó là sếp của tôi nên tôi không tiện từ chối. Vì thế, tôi đã học bài công pháp thứ nhất.
Buổi sáng hôm sau, hai chân của tôi bị mất cảm giác. Tôi lo lắng về điều đó và hỏi cô ấy rằng có phải các bài tập làm cho tôi bị như thế không. Thật ngạc nhiên, cô ấy trông rất vui và nói với tôi rằng đó là điều tốt. Cô ấy ngay lập tức giao việc cho tôi làm. Tôi nói rằng tôi không thể di chuyển được. Nhưng cô ấy nói là tôi có thể và yêu cầu tôi đi làm việc ngay. Mặc dù không tin lời cô ấy lắm nhưng tôi nghĩ mình nên thử. Tôi dùng tay di chuyển chân ra khỏi giường và sau đó nhấc người mình ra khỏi giường rồi cẩn thận đứng lên. Tôi dùng tay trợ lực để di chuyển từng bước từng bước một. Đôi chân của tôi đã trở lại bình thường!
Một ngày nọ, tôi cùng với đồng nghiệp đi đến một salon làm đẹp và tôi muốn giới thiệu với họ về quyển sách Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi lấy quyển sách ra khỏi cặp thì nhân viên trị liệu nhanh như thoắt đã giành lấy quyển sách từ tay tôi và nói rằng cô ấy muốn đọc trước. Ngay khi cô ấy thấy bức chân dung của Sư phụ, cô ấy ngạc nhiên reo lên: “Ngài là Phật. Ngài là Phật! Tôi sẽ học từ Ngài.”
Tôi thấy thật xúc động. Tôi biết rằng mình không nên để cơ hội tu luyện này trôi qua. Sau đó, tôi bắt đầu nghiêm túc đọc sách Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc xong, tất các các câu hỏi trong đầu tôi từ bao nhiêu năm nay đều được giải đáp. Tôi đã hiểu vì sao tôi lại phải chịu đựng đau khổ như vậy. Tôi biết rằng mình đã tìm thấy Sư phụ.
Tôi nhớ lại khi tôi luyện bài công pháp số một và chân của tôi bị mất cảm giác, chứng ớn lạnh và bệnh sưng đầu gối mà tôi đã phải chịu đựng từ khi còn bé đã được chữa lành. Tôi học cách ngồi kiết già để thiền định và nhìn thấy Sư phụ ngồi trên một tấm thảm vàng, hai tay của Ngài đang truyền ánh sáng vàng kim vào bụng dưới của tôi. Tôi biết là tôi đã được Sư phụ cấp Pháp Luân. Lúc đó, Sư phụ bắt đầu tịnh hoá thân thể cho tôi, cả ngày hôm đó, tôi liên tục phải đi vệ sinh. Lạ kỳ thay, cơn tiêu chảy chấm dứt mỗi khi tôi đi làm. Trạng thái khó chịu ở bụng đã kéo dài đến ba tháng.
Trong quá trình thanh lọc đó, tôi cảm thấy thân thể mình ngày càng nhẹ giống như đang lơ lửng trong không khí vậy. Bệnh tim, bệnh thấp khớp và đau bụng hành kinh hàng tháng đều biến mất. Điều này thật giống như trong sách giảng. Tôi hiểu rằng mình đã tìm được những nguyên lý thực sự kỳ diệu của vũ trụ.
Lúc đó, cứ khi nào luyện công, tôi lại bắt đầu khóc. Tôi mua rất nhiều sách Đại Pháp và đặt chúng trên giá sách ở văn phòng. Tôi đã tặng sách cho rất nhiều người. Tôi nói với vị sư cô già rằng tôi đã tìm được Sư phụ và Ngài là một vị Phật, phải nhanh chóng học từ vị Phật thật này thôi! Nhưng sư cô nói rằng sư cô phải nghe theo tổ chức tôn giáo của mình. Sau này, tôi nghe nói vị sư cô này đã mắc nhiều căn bệnh nặng.
Xem nhẹ danh lợi
Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không những cơ thể của tôi được thanh lọc mà cả tâm tính của tôi cũng trở nên tốt hơn.
Trước khi tôi đắc Pháp, sở làm của tôi cấp xe hơi cho tôi. Các lãnh đạo khác đều có bằng lái xe và họ dùng xe hơi vào mục đích cá nhân. Tôi cũng có bằng lái nhưng sau khi học Pháp, tôi cảm thấy rằng nếu tôi dùng xe hơi vào việc cá nhân thì không đúng. Thực sự thì tôi đã có tài xế để đưa tôi về nhà, đón tôi đi làm, đi đến sân bay, vì thế tôi cũng không cần xe hơi. Do đó, tôi đã huỷ bằng lái xe của mình để buông bỏ chấp trước vào việc dùng xe công cho mục đích tư.
Trong một lần đi công tác đến một thành phố khác, tôi đã đưa cả gia đình mình đi cùng bằng xe của công ty. Trên đường đi, tôi nhớ đến câu chuyện trong sách Chuyển Pháp Luân về người cha đưa con đi dạo ở Tiền Môn. Tôi ngộ ra rằng tôi nên loại bỏ chấp trước vào việc lạm dụng việc đi công tác rồi đưa cả gia đình đi cùng. Khi chúng tôi dừng lại ở một trạm xăng, tôi lặng lẽ trả tiền xăng. Khi chúng tôi dừng lại ăn trưa, tôi lặng lẽ thanh toán hoá đơn. Người tài xế rất ngạc nhiên. Tôi nói với anh ta rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi không nên lạm dụng tài sản của công ty.
Tôi phụ trách tìm kiếm các nhà thầu cho một số dự án của công ty. Một vài nhà thầu tôi liên lạc thường chia cho tôi tiền hoa hồng. Lúc trước, khi tôi đến các thành phố khác, cốp sau xe của tôi lúc nào cũng đầy quà người ta biếu tặng. Nếu không được như thế, tôi sẽ không vui. Các quan chức của ĐCSTQ không còn biết xấu hổ là gì. Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn nhận tiền hoa hồng nữa. Tôi nói với họ đừng lo lắng, nếu như họ nhận được hợp đồng thì tôi sẽ công bằng với họ.Lúc đầu họ không tin tôi. Sau đó, một người trong số họ đã lấy bản sao ghi âm các bài giảng của Sư phụ và cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Vài năm sau khi tôi tu luyện, công ty của tôi mở một dự án kinh doanh bất động sản. Một vài lãnh đạo đã mua đất làm nhà. Trên bề mặt thì họ trả tiền nhưng thực tế là họ chỉ trả một phần rất nhỏ mà thôi.
Một vài năm sau khi đắc Pháp, tôi vẫn nghĩ rằng việc này không có gì sai cả. Từ cách nhìn nhận của một người thường, tôi đã làm được rất nhiều cho dự án này vì thế tôi nên được đặc ân. Nhưng khi nhận thức sâu hơn về Pháp, tôi càng cảm thấy không thoải mái. Không kể là tôi đã làm được những gì, tôi là một đệ tử Đại Pháp, vì vậy, tôi không nên tạo thêm nghiệp. Nếu tôi không đủ tiền để mua đất thì tôi nên từ bỏ ý định đó.
Nói buông bỏ thì rất dễ nhưng làm thì không dễ chút nào. Hơn nữa, việc này liên quan đến các lãnh đạo khác, tôi có thể sẽ làm mất lòng họ nếu tôi không làm giống họ. Ngoài ra, giá trị của miếng đất sẽ tăng lên sau vài năm. Miếng đất đó trị giá gần một triệu nhân dân tệ và sẽ còn tăng cao hơn nữa. Nếu tôi rút lui thì đó sẽ là một thiệt hại lớn.
Chính niệm của tôi lúc đó bị trộn lẫn với các ham muốn và lòng tham của người thường. Tôi đã đấu tranh trong vài tháng và cuối cùng đưa ra quyết định. Khi tôi nói rằng tôi không muốn mua đất, các lãnh đạo và họ hàng của tôi đều rất kinh ngạc. Họ hỏi liệu tôi có bị mất trí không. Họ nói rằng: “Cô kêu gọi mọi người cô gặp thoái Đảng và giờ cô không cần cả đất đai nữa. Thật kỳ cục!” Họ hàng của tôi thậm chí còn cảm thấy tệ hơn. Họ nói họ hiểu rằng tôi là học viên Đại Pháp và tôi không tham lam nhưng họ có thể cho tôi mượn tiền và tôi có thể giữ lại mảnh đất của mình.
Tôi nói rằng Sư phụ của tôi dạy chúng tôi không nên tạo thêm nợ. Nếu tôi trả nợ cho công ty nhưng sau đó tôi lại nợ họ, chẳng phải điều đó cũng như nhau sao? Tôi thuyết phục gia đình rằng tôi sẽ không mất gì cả nếu cái đó thật sự thuộc về tôi.
Thay thế tình bằng từ bi
Chồng tôi làm việc cho chính phủ. Không lâu sau khi chúng tôi kết hôn, tôi phát hiện ra rằng anh ấy rất cay nghiệt. Tôi phải chi trả mọi thứ cho gia đình nhưng anh ấy vẫn chửi mắng tôi mỗi ngày. Con trai riêng của chồng cũng không thích tôi. Vài tháng sau, tôi ly thân chồng và cảm thấy cuộc sống của mình thật vô vọng.
Khoảng sáu tháng sau khi kết hôn, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và mọi thứ thay đổi. Năm 2000, chồng tôi gửi con riêng của anh ấy đi học ở nước ngoài. Ngân sách của chúng tôi đủ chi trả cho việc này và tôi dùng tiền để dành của mình để chi trả học phí cho cậu bé. Thật không ngờ, mỗi năm trường lại tăng học phí. Chồng tôi muốn cậu bé thôi học và trở về nhà. Lúc đó, tôi đang dự một buổi họp tại nơi mà cậu bé theo học. Tôi nói rằng chúng tôi không đủ khả năng chi trả cho số tiền học phí quá lớn nhưng cậu ấy nói thà chết còn hơn quay về nhà.
Nhìn cậu ấy, tôi biết rằng đây là một khảo nghiệm cho tôi.Tôi biết rằng tôi phải chấp nhận điều này với tâm thái của một người tu luyện. Cậu con trai này có tiền duyên với tôi và tôi biết rằng mình nên chân thành và thực tâm nghĩ cho cậu ấy.
Tôi nói với chồng mình rằng tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ cậu hoàn thành việc học. Tôi đã bán cả thẻ mua nhà mà công ty tặng cho tôi. Tôi cũng bán luôn cả trang sức mà chồng cũ đã tặng. Tôi thanh lý bảo hiểm mà tôi đã mua trước khi đắc Pháp và dùng toàn bộ số tiền đó để trả học phí cho cậu con trai riêng của chồng mình. Mọi người nói: “Thanh lý bảo hiểm, chị sẽ mất rất nhiều tiền. Chị cũng sẽ mất luôn nhà. Tại sao chị không giữ lại gì cho bản thân mình!” Tôi nói: “Họ sẽ cảm nhận được sự từ bi của đệ tử Đại Pháp. Đó là tương lai của tôi.”
Đơn vị công tác của chồng tôi báo cho chúng tôi biết rằng giấy chứng nhận tài sản không có tên của tôi đồng sở hữu. Họ nói họ có thể giúp tôi hoàn thành giấy tờ sau khi chúng tôi nói cho họ biết tên của người chủ mới.
Tôi nghĩ rằng chồng tôi đương nhiên sẽ ghi tên tôi vào giấy tờ sở hữu tài sản nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến điều đó cả. Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thật khó khăn cho tôi khi phải đối mặt với khổ nạn này. Tuy nhiên, tôi vẫn bất động tâm và vượt qua khảo nghiệm.
Con trai riêng của chồng tôi đối xử với tôi ngày càng tốt hơn. Một ngày nọ, cậu bé gọi cho tôi từ đường dây điện thoại quốc tế. Đó là lần đầu tiên cậu ấy ấm áp gọi tôi là “mẹ”. Bây giờ con trai luôn kể với tôi mọi bí mật. Khi nó tìm bạn gái, nó luôn nói ước gì “… tìm được người tốt như mẹ nhưng càng ngày càng ít cô gái tốt được như thế.”
Năm 2006, tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại. Cảnh sát biết rằng tôi đã kết hôn lần thứ hai và họ muốn gây rắc rối. Chồng tôi nói với họ rằng dù họ có làm gì tôi đi chăng nữa thì anh ấy cũng sẽ không ly dị tôi. Anh còn nói với họ rằng tôi là một người vợ tuyệt vời! Cảnh sát nói họ sẽ kết án tôi rất nặng. Chồng tôi nói rằng dù tôi có ở trong tù bao lâu, anh cũng sẽ đợi tôi trở về. Chồng tôi cũng nhắc lại những lời này trước mặt toàn thể họ hàng của tôi.
Hai năm trước, con trai riêng của chồng tôi trở về nhà để chuẩn bị cho đám cưới. Vợ chồng tôi được nhờ thu xếp những việc khác nhau. Tôi lo việc trang trí cho buổi tiệc cưới và chồng tôi lo đặt nhà hàng và trang trí nhà mới. Trong khoảng thời gian đó, tôi phát hiện chồng mình đã quay lại với mối tình đầu. Tôi cảm thấy thật không công bằng. Tôi đã hy sinh cho gia đình này trong suốt những năm qua. Chồng tôi luôn kiểm soát mọi tài chính và chỉ đưa cho tôi mỗi tháng vài trăm tệ. Hơn nữa, ngày nào anh ấy cũng chửi mắng tôi. Thậm chí gia đình, con trai và bạn bè của anh còn khinh bỉ anh. Nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã tha thứ cho anh. Giờ đây, anh ấy lại ngang nhiên công khai ngoại tình và điều này dường như đã vượt quá giới hạn của tôi. Các anh chị em của tôi cũng đến gặp anh ấy để nói chuyện.
Lúc đó, một vài ý niệm xấu xuất hiện trong tâm trí tôi và tôi cảm thấy thật kinh hoàng!
Tôi lập tức tập trung học Pháp nhiều hơn. Về việc này, các đồng tu cũng đã chia sẻ thể ngộ và trải nghiệm của họ một vài lần rồi. Các nguyên lý của Pháp và sự giúp đỡ từ các đồng tu như dòng nước sạch mát lạnh chảy qua làm dịu mát trái tim đang sôi sục của tôi. Trí óc tôi đã thanh tỉnh trở lại.
Tôi ngộ ra rằng trên bề mặt là tôi đang chịu đựng thống khổ nên tôi cảm thấy tức giận. Nhưng đó chỉ là tiêu chuẩn của người thường. Người tu luyện nên thực hành theo tiêu chuẩn của Pháp. Vì vậy, tại sao tôi lại tức giận? Bởi vì cái “tôi” người thường đang bị tổn thương. Tôi tức giận vì tôi muốn bảo vệ cái “tôi” người thường đó và bảo vệ lợi ích của bản thân.
Sư phụ dạy rằng:
“… chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc chính giả vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã. (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Sau khi tôi loại bỏ tình, trạng thái từ bi bắt đầu xuất hiện. Tôi nói với chồng tôi rằng nếu đó là sự thật thì điều đó sẽ làm cho cả hai người họ bị tổn thương. Tôi cũng nói với anh ấy các bài giảng Pháp về mối duyên tiền định giữa hai vợ chồng. Chồng tôi ngay lập tức biện hộ cho bản thân.
Tôi nói rằng dù sự thật là gì thì tôi cũng không còn quan tâm nữa. Tôi thực sự hạnh phúc vì chồng tôi có thể hiểu được nguyên lý của Pháp và có thể thấy được sự vị tha vô bờ bến và trí huệ rộng lớn của đệ tử Đại Pháp. Sau này trong một vài dịp, anh ấy nói rằng: “Em đúng là Phật Thích Ca Mâu Ni.”
Bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài
ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999. Tôi liên tục đọc đi đọc lại các sách của Đại Pháp và chia sẻ với các đồng tu khác. Tôi tự hỏi bản thân mình, sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cuộc đời tôi đã tốt lên hay xấu đi? Việc tu luyện có ích hay gây hại đến chỗ làm, gia đình và xã hội?
Câu trả lời là Pháp Luân Đại Pháp hoàn toàn mang lại lợi ích cho mọi người chứ không hề có một chút gì xấu cả. Con đường chúng ta đang đi là không có gì sai cả. Sau đó, tôi bắt đầu đi giảng chân tướng cho mọi người.
Vào năm 2001, tôi tham dự một cuộc họp tại châu Âu. Tôi gặp được một số học viên và đọc được các bài kinh văn mới của Sư phụ. Tôi nhìn thấy các tài liệu giảng chân tướng và rất phấn khởi vì điều đó. Tôi biết rằng những gì chúng ta làm đều được phép của Sư phụ.
Năm 2006, tôi và một học viên đi phát tài liệu bên trong một toà nhà chung cư. Chúng tôi đã bị tố cáo và bị bắt. Lần này, chồng tôi sợ hãi và bắt đầu để mắt đến tôi. Anh ấy ngăn không cho tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi tôi mất đi môi trường tu luyện, các chấp trước lo sợ của tôi trở nên mạnh mẽ. Sau đó, tôi bất ngờ bị mù mắt trái trong một thời gian ngắn và các dấu hiệu về bệnh tim của tôi quay trở lại. Lần này mọi thứ rất nghiêm trọng và tôi cảm thấy mình không thể vượt qua được khảo nghiệm. Sau khi các đồng tu nghe kể về việc này, họ đã phát chính niệm để hỗ trợ tôi. Mỗi ngày họ đều đến để động viên tôi và đưa cho tôi máy MP3 để tôi có thể nghe được các bài giảng của Sư phụ. Chủ nguyên thần của tôi trở nên minh bạch hơn và các triệu chứng ngay lập tức biến mất.
Sau khi tôi bỏ đi chấp trước sợ hãi, môi trường ở gia đình tôi đã được chính lại và cải biến. Chồng tôi mua cho tôi một chiếc đèn để bàn và nói với tôi rằng: “Hãy siêng năng nghe Sư phụ của em giảng Pháp.”
Sau hơn chục năm tu luyện, bây giờ tôi đã biết hướng nội mỗi khi gặp vấn đề. Hầu như tôi có thể tìm ra được nguyên nhân của vấn đề. Trong quá trình trợ Sư Chính Pháp, tôi cảm thấy rằng các món nợ của mình đã được tiêu đi từng lớp từng lớp và tâm tính của tôi liên tục được đề cao, ngày càng tiến gần đến cảnh giới của Thần.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/14/从名、利、情的羁绊中走出人-292913.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/7/27/2259.html
Đăng ngày 04-10-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.